Chương 168: Phải cất đồ cẩn thận
Học sinh ba tốt không giống với danh hiệu hoa hồng nhỏ, ban cán bộ lớp, nếu mỗi người đều được thì không đáng giá tiền.
Thi được hạng nhất cũng nằm trong ba học sinh ba tốt, một mình Mộc Chức lấy được 3 phần thưởng 7 tệ, đứa trẻ khác đều không có.
Hứa Thu tính toán học kỳ sau còn phải thiết lập phần thưởng tiến bộ nhất, học kỳ này là học kỳ đầu tiên, không có bất cứ so sánh gì, phần thưởng này gác lại trước.
Cô dặn dò: “Phải cất đồ cẩn thận, có khả năng đợi hai tháng, chúng nó sẽ có công dụng khác.”
Hiệu trưởng nói như vậy, học sinh tốt Mộc Chức nghe lời đầu tiên.
Vì thế Mộc Chức đặt ba đồng xu tròn tròn vào trong túi xách Hứa Thu làm cho bọn họ.
Đều là túi xách do vải dệt chế tạo thành, sau khi bẩn còn có thể giặt sạch, dùng rất tốt.
Bình thường Mộc Chức vẫn luôn mang túi xách này theo người.
Hai đứa bé khác đạt được giấy khen còn có phần thưởng là Châu Nương và Thanh Sa, đội nhỏ lông xù đều bị nhấn chìm, không lấy được khen thưởng gì.
Tiền là nhu cầu của Hứa Thu, hệ thống vô cùng tri kỷ tạo ra nhiệm vụ phụ dưới yêu cầu của Hứa Thu, nhiệm vụ chính có nghĩa cần phải làm, bởi vì chỉ khi làm xong mới có thể thúc đẩy nhiệm vụ kế tiếp.
Nhiệm vụ phụ thì khác, nhiệm vụ phụ để lâu cũng không sao, sẽ không có ảnh hưởng gì.
Hiện giờ bọn họ không thiếu vật tư, Hứa Thu dự định thành lập khu chợ mua bán ở trong nhà trẻ nhỏ này.
Khi cô còn nhỏ ở với cha mẹ là người một nhà, đồ ăn đồ uống đồ mặc đều đủ, cha mẹ sẽ mua cho cô, nhưng mà lấy được thêm tiền tiêu vặt cũng vô cùng vui vẻ.
Vừa vặn là nghỉ đông, đám trẻ không có quá nhiều hoạt động, Hứa Thu định xây dựng khu chợ buôn bán này, địa điểm đều có sẵn, trực tiếp xây dựng dưới mặt đất.
Có mấy phòng đều bỏ trống, cửa đều không cần hủy đi trực tiếp làm thành các loại cửa hàng.
Những cửa hàng này bán những món vật phẩm nhỏ, đều là những thứ có hạn sử dụng rất lâu.
Nhân viên canh giữ cửa hàng thì có thể thuê người máy.
Hiện giờ phần lớn nhà trẻ xây dựng gần như đủ hết, công việc trong phòng bếp cũng không cần chúng nó suốt ngày giúp đỡ.
“Những người khác cũng phải cố lên.”
Hứa Thu nhìn Bạch Táp:
“Giấy khen của học sinh ba tốt là tổng hợp mới có thể lấy được, nhưng chỉ cần em đủ ưu tú, cũng đủ cẩn thận nghiêm túc thì có thể lấy được hạng nhất trong kỳ thi.”
Học sinh ba tốt này ở nhà trẻ của Hứa Thu là chỉ thành tích tốt, phẩm chất tốt, biểu hiện tốt.
Tuy thành tích của Bạch Táp không tệ, đầu óc thông minh, lớn lên đáng yêu, Hứa Thu rất thích, nhưng mà biểu hiện thường ngày chỉ có thể nói là rất bình thường.
Nếu muốn công bằng thì phải bắt đầu từ Hứa Thu.
Cô rất thích ngủ, nhưng không thể đi cửa sau trước mặt đám trẻ.
Thành tích của Bạch Táp vì lơ là thấp hơn ba điểm so với Mộc Chức, bằng với Do Vũ, là hai hạng 2 trong lớp.
Thành tích kém nhất là Hoa Lan, có thể là vì chủng tộc, khi Hoa Lan học rất chậm rãi, thành tích chỉ vừa đạt tiêu chuẩn.
Hạng hai và hạng ba từ dưới lên trên, chính là hai con dơi nhỏ, lần này hai bọn họ không dám gian lận, nghiêm túc dựa vào thực lực của mình làm bài thi.
Cho nên thành tích của hai anh em hoàn toàn khác nhau.
“Đinh Đinh phải học Đông Đông.”
Tính tình em trai càng điềm đạm nho nhã hơn một chút, thành tích cũng tốt hơn.
Làm anh trai không phục lắm: “Em lớn tuổi hơn em ấy, càng thông minh hơn.”
“Thành tích học tập không liên quan tới tuổi.”
Không nói đến hai anh em song sinh gần như sinh ra cùng lúc, thời gian gần sát nhau như vậy, căn bản không thể so được thành tích.
Cho dù có liên quan tới tuổi, vậy chẳng phải Hoa Lan sống 100 tuổi còn có thành tích cao hơn hai anh em Đinh Đinh.
“Hừ.”
Con dơi nhỏ không phục, nhưng cuối cùng vẫn ngồi trở về vị trí của mình, nghe Hứa Thu nói những chuyện cần chú ý.
“Kỳ nghỉ đừng chạy loạn, đừng tùy tiện chạy ra ngoài.”
Phần lớn đứa trẻ đều tương đối nghe lời, còn sợ bị điện giật, cũng ít có khả năng đi ra ngoài.
Nhưng mà Bạch Táp thì khác, năng lực của cậu bé mạnh, nói không chừng sẽ chịu đựng đau đớn đi ra ngoài.