Chương 169: Thất vọng
“Được rồi, toàn bộ giải thưởng đã phát xong. Kế tiếp bắt đầu nghỉ, hi vọng mọi người có thể trải qua một kỳ nghỉ vui vẻ.”
Hứa Thu đã nghĩ kỹ, nhân dịp nghỉ bắt đám trẻ tới giúp xây dựng nhà trẻ tốt đẹp hơn.
Nhà trẻ còn thiếu một thư viện và một nhà ăn.
Tuy có thể ăn trong phòng học, nhưng sau khi ăn xong mùi vị mãi mà không tiêu tan.
“Cho dù thế nào, vẫn cảm ơn mọi người chăm chỉ mỗi ngày. Cô tuyên bố, bắt đầu từ chiều nay, nhà trẻ nghỉ! Mọi người quét dọn phòng học, sau đó cùng nghỉ.”
“Ách!”
“Úc!”
Đám trẻ cùng nhau phát ra tiếng hoan hô.
Hứa Thu nghiệm thu phòng học được đám trẻ dọn dẹp, đám trẻ này đúng là có năng lực, mỗi một chỗ vốn đầy bụi bẩn, hiện giờ mỗi một cửa sổ đều sáng bóng.
Cô vung tay lên, bảo đám trẻ đi ra ngoài, thuận tiện khóa cửa sổ phòng học vào.
Ngày nghỉ đầu tiên Hứa Thu cảm thấy trống rỗng.
Cô quyết định nhân cơ hội này thăm dò hết mọi nơi ở khu vực ngầm, sau đó dọn dẹp sắp xếp lại.
[+1 phòng trống dơ dáy bẩn thỉu, +3 rác không biết tên.]
Trong phòng chất đống đồ cũ của đối phương, Hứa Thu còn chưa sửa sang lại.
[+2 phòng trống dơ dáy bẩn thỉu.]
Rất nhanh Hứa Thu tìm ra được phòng trống có thể mở cửa.
Có khoảng bảy tám phòng, những phòng dư lại đều là cửa to đóng chặt, cho dù có 008 giúp đỡ, Hứa Thu cũng không có biện pháp mở chúng nó ra.
Hứa Thu là nhân viên của nhà trẻ, nhưng rất nhiều quyền hạn đều không có, quyền hạn hiệu trưởng linh tinh gì đó là 008 cho.
Nhưng mà ở nơi này, quyền hạn của hiệu trưởng cũng không mở ra được.
Bởi vì nhân mã hai bên căn bản không nhất trí.
[Cô tuyệt đối không có khả năng mở cửa phòng còn dư lại.]
Hứa Thu nhìn cánh cửa đặc biệt, sau đó thử ấn vân tay của mình lên trên khóa vân tay.
Quả nhiên bọn chúng không sứt mẻ gì, không có dấu hiệu mở ra.
Nhưng mà ngay lúc này, khóa cửa thông minh nhắc nhở cô.
[Đồng ý xin quyền hạn của nhân viên quản lý hay không?]
Hứa Thu không biết quyền hạn của nhân viên quản lý, nhưng cô vẫn thử ấn một cái.
[Cho dù có thể thay đổi mục nhập vào, nhưng có lẽ cũng không liên quan quá nhiều tới căn phòng này.]
Đây là lời thề son sắt của 008.
Sau khi nhập vào thông tin, Hứa Thu thử mở cửa lần nữa.
Cô không ôm hi vọng gì, nhưng mà kế tiếp, chuyện khiến hệ thống biến thành người câm đã xảy ra.
Cùng với đèn lập lòe biểu hiện trên cửa, đèn từ đỏ chuyển sang xanh, đèn xanh lập lòe xong, két một tiếng cửa tự động mở ra.
…
“Hiệu trưởng?”
“Hiệu trưởng!”
Liên tục có tiếng gọi vang lên ở nhà trẻ.
Hiện giờ đã chính thức tiến vào kỳ nghỉ đông, Hứa Thu không cần đi dạy học cho đám trẻ, nhưng bình thường một ngày ba bữa cơm Hứa Thu vẫn sẽ quản, cô còn thường ăn cơm cùng với đám trẻ.
Khi đến giờ ăn cơm, đám trẻ sợ hãi phát hiện không thấy Hứa Thu đâu.
Nhưng mà Hứa Thu không xuất hiện, không cho bất cứ hồi âm gì.
Kim Tinh Tinh đến cửa phòng ngủ của Hứa Thu gõ cửa: “Hiệu trưởng cô ở bên trong không?”
Sau khi nói xong, cô ta còn dán sát lỗ tai vào cửa phòng của Hứa Thu, muốn nghe động tĩnh trong phòng.
Một lát sau cô ta lắc đầu: “Không có người, hiệu trưởng không ở trong phòng.”
Nhìn ánh mắt chờ mong của đám trẻ, Kim Tinh Tinh hít sâu một hơi: “Cô xuống phòng vệ sinh dưới lầu xem một lát.”
Cửa mỗi phòng vệ sinh đều mở ra, ký túc xá của nhà trẻ lúc trước được thay thành văn phòng giáo viên cũng không có người.
Giường trong ký túc xá đã được dỡ ra, hồ ly to còn mở ngăn tủ căn bản không có khả năng chứa một người ra xem xét một lần.
Sau khi xem xong sắc mặt cô ta rất khó coi.
Lúc này có đứa bé liên tưởng tới chuyện Bạch Táp và Lị Lị mất tích lúc trước.
“Bạch Táp, Lị Lị, lúc trước hai người trốn ở đâu, có phải hiệu trưởng cũng trốn ở đó không?”
Vì thế hai đứa bé dẫn theo một hàng dài, tiến tới chỗ Hứa Thu tìm được hai bọn họ lúc trước.
Nhưng mà lúc này đây kết quả khiến đám trẻ đều cảm thấy thất vọng.
…