Chương 171: Còn có một chỗ chúng ta chưa tìm
Đám trẻ chen nhau tiến vào, mở tủ quần áo, đến phòng vệ sinh, chui gầm giường tìm dưới giường, còn có kéo rèm kéo ngăn kéo.
Kết quả rất tệ, Hứa Thu mất tích một cách thần bí.
Đám trẻ trong lòng tràn ngập vui mừng lại uể oải hơn: “Chẳng lẽ hiệu trưởng thật sự không cần chúng ta nữa? Ô ô ô…”
Ngay cả nơi này đều không có hiệu trưởng, hiệu trưởng sẽ đi đâu được?
“Còn có một chỗ chúng ta chưa tìm.”
Kim Tinh Tinh đột nhiên vỗ trán: “Còn chưa tìm bên phòng khám.”
“Hiện giờ bên kia đóng cửa, nhưng có khả năng cô ấy bị nhốt ở bên trong.”
Cửa kim loại cách âm rất dày, không phải là không có khả năng này.
“Còn đợi cái gì? Chúng ta nhanh đi tìm hiệu trưởng đi!”
Kết quả khi đi tới cửa, đám trẻ gặp khó khăn.
Chìa khóa mở cửa nằm trong tay Hứa Thu, nhưng mà lúc này Hứa Thu không ở đây, tấm kim loại thật dày bao trùm mặt đất, cho nên đám trẻ không có cách nào mở ra cửa tầng hầm ngầm.
Bạch Táp nói: “Làm như lúc trước khiến cái cửa này có một lỗ thủng, cùng lắm thì đến lúc đó sửa lại cửa.”
“Mọi người tránh ra, để tớ làm.”
Hoa Lan bò đến trên cửa, phun ra chất lỏng có tính ăn mòn như vừa rồi.
Kết quả chất lỏng tính ăn mòn chảy xuôi theo cánh cửa sang bên cạnh.
“Tránh ra tránh ra, đừng để chất lỏng này tưới lên.”
Dịch nhầy đen tuyền theo cánh cửa kim loại rơi vào trong đất, lập tức thiêu đất tỏa ra sương khói, mùi vị còn rất khó ngửi.
Nhưng mà đứa bé khác không để ý tới chuyện này.
“Chúng ta cùng tới thử xem đi.”
Lấy móng vuốt cào, lấy lửa đốt, dị năng của đám trẻ đều mất đi hiệu lực trên tấm kim loại này.
“Tấm kim loại này giống như thứ trên cổ chúng ta.”
Đương nhiên người của viện nghiên cứu có một ít thủ đoạn có thể đề phòng đám trẻ tấn công, nếu không bọn họ đã sớm chết vì bị đám trẻ này làm thịt.
“Vậy làm sao bây giờ?”
Đám trẻ đều sắp điên mất.
Sắc trời dần trở tối, đèn trong nhà trẻ sáng lên, chiếu sáng vùng đất nho nhỏ này nhu hòa còn ấm áp.
Bên ngoài nhà trẻ là gió lạnh rít gào, quả thực như hai thế giới với bên trong nhà trẻ.
Trước đây khi không có Hứa Thu ở đây, đám trẻ đợi trong ký túc xá, cảm thấy cuộc sống không tốt chút nào, là Hứa Thu đến, mới biến nhà trẻ thành dáng vẻ hiện giờ.
Tưởng tượng đến có khả năng Hứa Thu bị nhốt ở phía dưới kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay, đám trẻ lo lắng gần chết.
“Hiện giờ đều qua lâu như vậy, bụng hiệu trưởng chắc chắn đã đói.”
Trà hoa, còn có một ít bánh quy của Hứa Thu đều đặt trong phòng học, trong phòng ngủ cũng có một ít đồ ăn vặt.
Tầng hầm ngầm chỉ không có đồ ăn, nhưng thật ra có nước có điện, nhưng mà uống nước không thể no bụng.
Ngoại trừ Hoa Lan ra, tất cả đứa bé đều cần ăn gì đó, khi Hứa Thu chưa tới mọi người dựa vào uống nước, đói đến bụng xẹp lép.
Lúc này hồi tưởng lại đoạn thời gian khi đó, đám trẻ đều đau lòng muốn chết.
Thanh Sa nói: “Hôm nay tớ sẽ đợi ở đây không đi!”
Giọng điệu của cậu bé kiên định: “Tớ nhất định phải cứu viện trưởng ra!”
Mấy đứa trẻ khác sôi nổi tỏ vẻ: “Chúng tớ cũng muốn ở lại!”
Nguyên Cửu lập tức nói: “Sẽ không để cậu làm anh hùng một mình đâu!”
Nhìn đám trẻ như vậy, Kim Tinh Tinh cũng bị cảm nhiễm:
“Mọi người cùng nhau nghĩ biện pháp khác xem, nhìn xem làm thế nào mở được cánh cửa này ra.”
Đám trẻ và một người lớn bắt đầu suy nghĩ biện pháp.
Con rắn xanh nhỏ nói: “Hay là chúng ta đào cánh cửa này ra.”
“Chủ ý này không tệ!”
“Cửa kim loại này vốn chôn ở phía dưới, chúng ta đào nó ra, sau đó lại đẩy nó ra, không có khả năng phía dưới đều là nguyên liệu như vậy.”
Do Vũ nói:
“Còn có một biện pháp, gặp nóng nở ra, gặp lạnh co lại, hiệu trưởng đã dạy, lạnh cực hạn và nóng cực hạn, sẽ sinh ra sức mạnh ghê gớm.”
Bọn họ chỉ cần cạy chỗ này ra một khe hở, để đứa trẻ khác đi vào là được.
Hai anh em Đinh Đinh Đông Đông có thể ép cơ thể mình tới rất mỏng, cả cơ thể Hoa Lan không thể đi xuống, nhưng nó có thể nghĩ cách để một dây đằng của mình chui vào.
Lúc này Hứa Thu ở trong tầng hầm ngầm, lại vô cùng si mê nhìn cảnh tượng trước mắt.