Chương 172: Cơ cấu cơ sở dữ liệu của nghiên cứu ngầm
Chỗ Hứa Thu đứng thẳng, là cơ cấu cơ sở dữ liệu của nghiên cứu ngầm.
Cơ sở dữ liệu giống như thiết kế 4D trong trí nhớ của cô, toàn bộ trần nhà đều là hình tròn.
Sau khi cô tiến vào, AI thông minh ngủ say ở đây bắt đầu tự động vận chuyển.
Lúc ấy cô hoảng sợ, muốn rời đi theo bản năng, nhưng rà quét xong AI phát ra giọng nói dễ nghe như tinh linh: Kiểm tra đo lường độ tinh khiết của gen cao trên 90%, ưu tiên cấp SSS, cơ sở dữ liệu mở ra toàn bộ với cô.
008 kiểm tra giá trị thiện ác, AI không có tình cảm này biểu hiện là 0, sau đó từ 0 bắt đầu nhanh chóng tăng lên, từ màu trắng thuần khiết cũng biến thành màu hồng phấn độ hảo cảm 90.
Tuy mạng ngôi sao rất tiện, nhưng một phương diện tiêu hao lực tinh thần, một phương diện là trả phí cho tri thức, rất nhiều thứ Hứa Thu đều không nỡ tiêu tiền mua.
Hệ thống 008 đi kèm với cô xét cho cùng chỉ là một trò chơi cơ sở hạ tầng/làm ruộng, tồn kho có hạn.
Hiếm khi thấy được nhiều sách mặc cô đọc như vậy, Hứa Thu tiện tay cầm lấy một quyển, lập tức bị hấp dẫn.
Bởi vì ghi chép này không phải là thứ gì khác, đúng là ghi chép về đám trẻ trong nhà trẻ.
Có lẽ bí mật cởi bỏ trói buộc trên cổ đám trẻ, cất giấu trong cuốn sách này.
Vì chuyện này, Hứa Thu ở lại đọc sách.
Cô vừa đứng, bất tri bất giác đứng hơn một tiếng.
Đợi khi lấy lại tinh thần, chân Hứa Thu đều đứng đến tê rần.
Có lẽ nơi này khép kín rất tốt, không có mùi khó ngửi, cũng không có tro bụi gì.
Dù sao dính bụi cũng có thể rửa sạch, Hứa Thu không chú ý lắm, trực tiếp ngồi lên trên đất xoa chân.
Lúc này cô còn đang nghĩ, một lát nữa khi đám trẻ sắp ăn cơm, cô cũng phải đi ra ngoài, lúc này nghỉ ngơi một lát còn có thể tính đúng thời gian.
Ngay sau đó, màn trời phía trên cô bắt đầu biến đổi hình dạng.
Hứa Thu giống như đặt mình trong vũ trụ mênh mông, còn thấy được ngôi sao màu lam nơi cô từng sinh sống.
Hành tinh cách Hứa Thu ba ngàn năm, cố hương của cô.
Cô chưa từng cảm thấy quê nhà mình xa như vậy, mà tinh cầu màu lam ở phía trên giống như có thể vươn tay là chạm tới.
Nơi này bắt đầu tiến hành hiển thị tiến hóa của nhân loại, bởi vì đều là nội dung Hứa Thu cảm thấy có hứng thú, cô cũng lo lắng hiển thị xong thì không nhìn thấy, cho nên ngồi dưới đất ngửa cổ nhìn.
Khi con người nhìn thấy phim điện ảnh đặc sắc, thường xuyên vừa nhìn là đắm chìm ở bên trong, sẽ quên đi thời gian ở bên ngoài đang trôi qua.
Trang sách còn cần Hứa Thu đọc xong thì lật sang trang mới, loại phương thức quan sát này thì hoàn toàn không cần.
Trong lúc này, cửa vốn mở ra vì AI được khởi động, tất cả sở nghiên cứu dưới lòng đất đều bị phong kín.
Hứa Thu hoàn toàn không biết, lúc này mình đang bị nhốt ở bên trong.
Trải qua trăm nghìn cay đắng, cuối cùng đám trẻ cũng gian nan làm ra một khe hở nhỏ.
Mà ngay sau đó, 008 vẫn luôn không hé răng mở miệng.
[Đám trẻ kia tìm cô tới điên rồi!]
Hứa Thu vừa nhìn đồng hồ trên tay mình, cừ thật, vậy mà cô đã tiến vào sắp được bảy tám tiếng.
Bình thường bọn họ ăn cơm rất sớm, lúc này đã là chín giờ tối, bên ngoài trời đã tối.
Hứa Thu lập tức bỏ xuống tinh linh AI mỹ lệ đi ra ngoài.
Đều tại cô đọc sách quá mức nhập tâm, ngay cả đói bụng đều không cảm nhận được.
Ngay khi đám trẻ hự hự muốn mở cửa, cửa đột nhiên được mở ra từ bên trong.
Đám trẻ nằm sấp ở phía trên không để ý, trực tiếp ngã xuống.
Cho dù đám trẻ có tài năng, Hứa Thu nhìn thấy tình huống này cũng ba chân bốn cẳng chạy tới phía trước vươn tay đỡ theo bản năng.
Một con mèo nhỏ rơi vào trong lòng cô, một con rắn xanh nhỏ quấn quanh tay cô, Mộc Chức thì rơi lên đầu cô.
Bởi vì cơ thể Mộc Chức có vẻ đặc biệt, khi cô bé rơi xuống được một tầng lá mỏng vô hình nâng lên, sau đó bị ném sang một bên.
Cơ thể Mộc Chức rất nhẹ, tốc độ chạy trốn của cô bé không tính là nhanh, cơ thể nhẹ thuận tiện cho cô bé bò nhanh trên mạng nhện, cũng thuận tiện khiến cô bé theo gió dễ dàng di chuyển tới nơi khác.
“Hiệu trưởng, hiệu trưởng…”
Đám trẻ vây quanh Hứa Thu, trong đôi mắt tràn ngập vui vẻ.
Lúc này mới mấy tiếng không gặp, chúng nó như mấy chục năm không gặp Hứa Thu.