Chương 182: Chẳng lẽ Do Vũ bị phù thủy biển đưa tới nơi này
Chẳng lẽ Do Vũ bị phù thủy biển đưa tới nơi này.
Mỗi đứa bé đều có bí mật thuộc về mình, bọn họ bị ai đưa đến nơi này, đã từng ở đây bao nhiêu ngày chỉ có bọn họ biết.
Tuy ở chung đã rất nhiều năm, nhưng mà đám trẻ vẫn không rõ bí mật của nhau.
Cũng may Do Vũ là người kể chuyện có đầu có đuôi, cậu bé thỏa mãn lòng tò mò của đám trẻ, nói hết câu chuyện không hay lắm:
“Mỗi tiểu nhân ngư khi trở về đều bị đánh một trận, chúng tớ làm cu li rất lâu, giúp phù thủy biển xây một ngôi nhà lần nữa.”
Phù thủy biển mà bọn họ tìm được cũng không phải phù thủy biển chân chính, mà là nhân ngư tương đối đặc biệt, giống như phù thủy ở trong chủng tộc nhân ngư, rất nhiều người sinh bệnh đều sẽ tìm người này mua thuốc.
Bởi vì đối phương không câu nệ tiểu tiết, cho nên cả người trông có vẻ dơ bẩn, mái tóc lộn xộn, mái tóc giống rong biển cũng là rong biển thật.
Đối phương đi ra ngoài tìm kiếm thuốc, chui vào trong bụi rong biển, không ngờ tới vừa quay lại nhà mình đã bị đám nhãi con nhân ngư thiêu rụi.
“Ha ha ha!”
Quá ngốc!
Đám trẻ đều phát ra tiếng cười sung sướng, trong đại sảnh tràn ngập bầu không khí vui vẻ.
Khi đám trẻ vây quanh bếp lò nói chuyện, một nhóm cướp điều khiển một chiếc phi thuyền có được chiến lực cường đại lái về phía này.
Hắc Tinh là một hành tinh nhỏ rất nghèo, ngay cả bóng người đều không có, cho dù là thế lực rất hỗn loạn, cũng sẽ không lựa chọn đóng quân ở một hành tinh nhỏ như vậy.
Mục tiêu của đám cướp này không phải nơi khác, chính là khu vực băng tuyết mỹ lệ dồi dào kia.
…
Hứa Thu và đám trẻ khác dựa theo chiều kim đồng hồ lần lượt là: Hứa Thu, con rắn xanh nhỏ, Mộc Chức, hai anh em dơi, bé Hồ Ly, hồ ly to, Do Vũ, Châu Nương, Hoa Lan, Bạch Táp, Nguyên Cửu.
Do Vũ kể chuyện phù thủy biển, Châu Nương kể chuyện đồng bọn nhỏ của cậu bé, chuyện về hán tử ốc đồng.
“Câu chuyện này không phải em tự mình trải qua, nhưng mà là bạn của bạn em. Chuyện này thật sự đã xảy ra, họ hàng xa của chúng em có một chủng tộc, là tộc ốc đồng, bọn họ cõng một cái vỏ, thường ngày thong thả đi đường.”
Đám trẻ tham ăn tò mò hỏi: “Ốc đồng này là ốc đinh xào cay mà chúng ta ăn lúc trước sao?”
Người kể chuyện tận tâm tận lực trả lời câu hỏi của đám trẻ này: “Đúng vậy, chủng loại không khác lắm, nhưng là ốc đồng, cái đầu rất to.”
Dù sao nhân vật chính của câu chuyện cũng coi như là họ hàng xa của bọn họ, vỏ trai của Châu Nương rất to, bọn họ đều là chủng tộc thích mang nhà của mình đi cùng.
“Mọi người đều biết nếu chúng em rời khỏi nước quá lâu, sẽ nhanh chóng mất đi sức lực của mình, thậm chí là chết khát. Có một ngày hán tử chủng tộc ốc đồng kia nhảy ra khỏi ao phơi nắng, kết quả không cẩn thận có cơn gió mạnh thổi tới, thổi bay nó sang một bên.”
“Vậy sao nó không bò ra khỏi xác của mình?”
Khoảng thời gian này đám trẻ chính là cơ thể sống mười vạn vì sao?
Không hiểu vấn đề gì sẽ hỏi.
Đám trẻ nghĩ mãi không ra, dù sao tuy Châu Nương cũng có một cái xác, nhưng mà cả người cậu bé tách ra với xác, không giống như cái đuôi của Do Vũ, không có cách nào tách ra.
“Ốc đồng không giống với chúng tớ lắm, trong một khoảng thời gian dài bọn họ không có biện pháp nào bỏ ra khỏi vỏ của mình!
Khi ăn thịt ốc đồng, chưa từng thấy ốc đồng nào có thể tách thịt và xác ra.
Châu Nương tiếp tục kể: “Lúc này có người đi ngang qua bên bờ, sau đó nhặt ốc đồng đi mất.”
Con người là hỗn huyết của nhiều chủng tộc nên khi còn trẻ sẽ thể hiện ra tướng mạo của các chủng tộc khác nhau, nhưng đối với người thuộc các loại chủng tộc khác, họ không phân biệt được chủng tộc thông thường này có khác biệt gì đối với đồ ăn có thể ăn.
Con ốc đồng đáng thương xui xẻo này vì cái đầu quá to, bị ném vào lu nước của người đàn ông độc thân, sau đó còn sống.
“Ốc đồng chính là thành công lớn lên vào lúc này, biến thành hình người.”
Trong lu nước nhà mình bò ra một đứa bé phấn nộn, khiến người nhà kia vô cùng vui sướng, cả nhà bọn họ đều không thể sinh được con.