Chương 181: Phù thủy biển
Thuận theo chiều kim đồng hồ của hồ ly to, là tiểu nhân ngư Do Vũ.
Giọng nói của Do Vũ non nớt hơn nhiều, cậu bé nghĩ một lát nói: “Em kể chuyện phù thủy biển nhé.”
“Ở trong biển sâu của bọn em, có một nhân ngư vô cùng thần kỳ, mọi người đều gọi ông ta là phù thủy biển.”
Nguyên Cửu nâng cánh:
“Chuyện này tớ biết, tớ thấy được trong chuyện cổ tích, là chuyện nàng tiên cá. Mỹ nhân ngư trao đổi giọng nói với phù thủy biển, biến đuôi của mình thành hai chân, sau đó vương tử ngốc tìm nhầm người, làm hại tiểu mỹ nhân ngư chết.”
“Tớ đang kể phù thủy biển thì đừng nói về nhân ngư.”
Hứa Thu nói: “Khi người khác kể chuyện không được xen miệng vào, đợi người ta nói xong thì nói tiếp, đây là lễ phép.”
Nếu là ngày thường, Nguyên Cửu sẽ bị trừ một phần năm đóa hoa hồng nhỏ.
Hoa hồng nhỏ có năm cánh, phạm lỗi sẽ dựa theo tình tiết nặng nhẹ trừ mỗi cánh hoa, mãi đến khi trừ hết mới thôi.
Nhưng bây giờ đang là kỳ nghỉ, Hứa Thu dùng miệng giáo dục một chút.
Nguyên Cửu lè lưỡi: “Rất xin lỗi, tớ nghe cậu nói xong.”
“Phù thủy biển là một sinh vật rất thần kỳ, trong truyền thuyết bộ dạng của nó rất xấu xí, trông nhỏ gầy, có mái tóc giống như rong biển, tóc che khuất gương mặt, thoạt nhìn rất âm trầm, còn thích mặc áo choàng màu đen. Phù thủy biển sẽ ăn con của nhân ngư, còn thích móc tim của nhân ngư ra làm thuốc.”
Khóe miệng Hứa Thu giật giật, đứa bé cấp sinh vật biển kể chuyện khủng bố như vậy thật sự tốt sao.
Nhưng nghĩ tới nhưng chuyện cổ tích mà cô từng đọc, mới đầu đều vô cùng đẫm máu và bạo lực, dù sao ban đầu khi chúng nó được sáng tạo ra, phần lớn ngụ ý của chuyện cổ tích là người lớn lấy ra hù dọa trẻ con.
“Chỗ chúng em thường xuyên có người nói với tiểu nhân ngư, không nghe lời sẽ dẫn con đi đút cho phù thủy biển.”
Chuyện này giống như ở thế giới nhân loại, người lớn hù dọa trẻ con không nghe lời sẽ đút bọn họ cho sói ăn.
“Nhưng mà người nào cũng chưa từng gặp phù thủy biển, có một ngày có người đề nghị, chúng ta cùng đi tìm phù thủy biển đi. Nhân ngư chúng ta có hàm răng sắc bén, đặc biệt bén nhọn, còn có giọng nói có thể mê hoặc người khác, căn bản không sợ phù thủy biển gì đó, phù thủy biển đều là người lớn lấy ra lừa người.”
Khá lắm, trong mỗi chuyện khủng bố, đám vai chính đều là bắt đầu tự tìm đường chết.
“Lúc ấy mọi người đều cảm thấy có lý, quyết định gạt người lớn cùng nhau đi tìm phù thủy biển.”
“Chúng em bơi khắp nơi, bơi qua hẻm núi, lật qua từng đống san hô, sau đó đi tới chỗ phù thủy biển.”
Châu Nương vô cùng tò mò: “Vậy mà ở hải dương thật sự có phù thủy biển sao?”
“Đương nhiên là có, chúng tớ tìm được một căn nhà nhỏ rách nát, trong phòng có một nồi thuốc đang đun sôi ùng ục, nước thuốc kia có màu xanh lục đậm, còn có một ít đuôi cá ở bên trong.”
Do Vũ hoài niệm nghĩ:
“Nhìn thấy cái nồi kia, mọi người vừa sợ vừa tức giận, chúng em quyết định đá đổ nồi của phù thủy biển. Sau đó chúng em làm như vậy, nhà của phù thủy biển bị thiêu rụi, hải dương tỏa ra lửa.”
“Hải dương cũng có thể có lửa sao? Không phải bị nước tưới là tắt à.”
Nước có thể dập tắt lửa, chuyện này không cần Hứa Thu dạy đám trẻ cũng biết.
“Đương nhiên, đáy biển còn có núi lửa, khi nổ rất đồ sộ.”
Núi lửa sẽ mang đến các loại bảo vật, bao gồm một số thực vật tương đối hiếm có, chỗ sâu trong hải dương có rất nhiều hoàng kim và kim loại trân quý nhân loại thích.
“Khi đó mọi người làm xong chuyện này, phù thủy biển đột nhiên trở về. Ông ta phát ra tiếng sấm sét ầm ầm, giống như sấm sét lóe lên trong không trung.”
Ngay lúc này bên ngoài vừa vặn vang lên tiếng sấm bùm bùm, cùng với âm thanh bão tuyết đánh lên cửa sổ, quả thực biến thành khúc nhạc hoàn mỹ.
Mọi người bị giọng của Do Vũ làm cho hoảng sợ, đám trẻ truy hỏi: “Sau đó thế nào sau đó thế nào?”
Vẻ mặt Do Vũ oán hận: “Sau đó chúng tớ bị phù thủy biển bắt được!”
Hả!
Sao lại xảy ra chuyện này?