Nhà Trẻ Số Một Vũ Trụ (Dịch Full)

Chương 180 - Chương 180. Kể Chuyện Khi Còn Nhỏ Của Cô

Chương 180. Kể chuyện khi còn nhỏ của cô Chương 180. Kể chuyện khi còn nhỏ của cô

Chương 180: Kể chuyện khi còn nhỏ của cô

Hứa Thu lấy một bình thủy tinh trên bàn tới, thứ này vốn là hệ thống dùng để đựng sữa bò, uống hết sữa bò và sữa dê ở bên trong, Hứa Thu lập tức giữ lại hết đống chai thủy tinh này.

Mười mấy đứa bé và hai người lớn ngồi quây thành một vòng tròn, Hứa Thu đặt chai thủy tinh ở giữa, sau đó dùng sức xoay, chai thủy tinh dừng ở người nào thì người đó kể chuyện.

Sau khi kể xong thì dựa theo chiều kim đồng hồ bắt đầu kể, mãi đến khi hoàn thành một vòng tròn.

Cái chai cọ xát mặt đất, phát ra âm thanh hơi chói tai, đặc biệt rõ ràng ở trong đại sảnh yên tĩnh.

Cộp một tiếng, cái chai chậm rãi dừng lại, miệng chai vừa vặn chỉ về phía Kim Tinh Tinh.

Bé Hồ Ly dựa sát vào bên cạnh hồ ly to, nghe mẹ mình kể chuyện.

Kim Tinh Tinh ho nhẹ một tiếng: “Được rồi, vậy kể chuyện khi còn nhỏ của cô.”

Trước đây hồ ly nhỏ Kim Tinh Tinh ở trong núi rừng, núi rất cao rất cao, có cây cối xanh um tươi tốt, tài nguyên vô cùng phong phú.

Nhưng vì là nơi hẻo lánh, bọn họ tương đối nghèo, nhưng mà từ trước tới nay Kim Tinh Tinh vẫn luôn không lo ăn không lo mặc.

Cô ta ăn là quả dại trong núi, còn có một ít cây nông nghiệp trồng trọt, ví dụ như hạt kê và rau xanh.

Giữa núi có nước suối trong vắt còn có cây cối xanh um tươi tốt, một năm bốn mùa đều nở rộ hoa, còn có quả tùng và các loại đặc sản vùng núi.

“Nghe có vẻ rất đẹp.”

Tinh cầu này của bọn họ, trên những ngọn núi đều trụi lủi, căn bản không có cây cối hoa cỏ gì, chỉ có khu vực trong nhà trẻ mới thấy được một ít màu xanh lục.

“Khi cô đi học phải đi đoạn đường rất xa, ngày đó về muộn, mặt trời đã xuống núi, sắc trời đã khuya, ánh trăng treo trên bầu trời, chỉ một lát lại ẩn vào trong tầng mây, khiến nơi đó vốn không sáng lại trở nên đen như mực.”

Trên thực tế ngày đó Kim Tinh Tinh là ham chơi, nhưng mà khi nói những lời này ở trước mặt con gái, cô ta chắc chắn sẽ tô hành động của mình cho đẹp một chút.

“Ngày đó gió cũng thổi vù vù giống như hôm nay, khi đang đi đường cô thấy được một con gà rừng sáng lấp lánh.”

Nói đến gà rừng, Kim Tinh Tinh lập tức liếm môi theo bản năng:

“Gà rừng là thứ tốt, lông chim diễm lệ, lông đuôi có thể lấy ra làm quả cầu, mỗi ngày gà rừng đều chạy trên núi cho nên thịt ăn rất ngon.”

Khi nghe đến đó, đám trẻ đều cảm thấy câu chuyện của Kim Tinh Tinh không đáng sợ chút nào, còn khiến người ta thèm ăn.

Ngay sau đó Kim Tinh Tinh đè thấp giọng:

“Lúc ấy cô la tới, kết quả không vồ trúng được gì. Chỉ một lát con gà rừng kia lại ở trong rừng xông ra, cô đuổi theo suốt một đoạn đường dài, đi mãi đi mãi, bất tri bất giác đi tới đoạn đường cô chưa từng đi qua.”

“Oa!”

“Gà rừng đột nhiên biến mất, cô nghĩ mẹ còn đang ở nhà đợi cô, lúc này đã muộn nên nhanh chóng trở về nhà, kết quả cô phát hiện cô không tìm được đường trở về!”

Loại chuyện này quá tệ, trước đó đám trẻ tìm Hứa Thu tìm đến rất vất vả, chờ đợi cô ta nói sốt ruột cỡ nào.

Có lẽ là vì làm diễn viên nhiều năm, Kim Tinh Tinh rất giỏi xây dựng bầu không khí tương đối khủng bố, lời nói của cô ta tràn ngập tình cảm, còn giàu sức cuốn hút:

“Sau đó cô lại đi lại đi, đi đến khi hai chân nặng giống như rót trì, cũng không biết đi được bao xa cô ngã quỵ trên đường.”

Kim Tinh Tinh kể chuyện còn kèm theo giọng nói có chút khủng bố:

“Đợi đến ngày hôm sau tỉnh lại, cô lập tức phát hiện mình nằm trên đường cách nhà không a, lăn lộn người đầy bùn đất. Hóa ra ngày hôm qua cô vẫn luôn đảo quanh trước cửa nhà mình, nhưng không tìm thấy đường về nhà.”

“A!”

Đứa bé tương đối nhát gan đã phát ra tiếng kêu kinh hãi.

Bé Hồ Ly nắm chặt lấy đuôi hồ ly to, như là sợ cô ta biến mất.

Hồ ly tô vô cùng thỏa mãn vuốt lông cho bé Hồ Ly nhà mình:

“Không sao không sao, con xem không phải bây giờ mẹ rất khỏe mạnh ngồi ở chỗ này sao. Chuyện này nói cho chúng ta biết, sau khi tan học về nhà đừng chạy loạn khắp nơi, nếu không không cẩn thận sẽ lạc đường không thể về được nhà.”

Cô ta vừa dứt lời, đám trẻ còn lại đều gật đầu đồng ý.

Bình Luận (0)
Comment