Chương 187: Anh hỏi tôi thì tôi hỏi ai
Hơn nữa cho dù biết được một số tin tức, cũng có khả năng là sương mù phía chính phủ truyền ra, không phải tin chính xác.
Nếu moi thông tin từ trên người cư dân bản địa mà nói, hình tượng của tiến sĩ D này ở trong lòng bọn họ chính là người có chút thần bí còn lạnh lùng không thích quản mọi chuyện.
Có lẽ đối phương còn là thương nhân rất thành công, thương nhân đều coi trọng ích lợi, đối với người như bọn họ mà nói, tiền tài quan trọng hơn mọi thứ.
Có trời mới biết sao tâm tư trả thù của tên kia nặng như vậy, ngay cả tiền bạc đều không quản, dám đuổi theo bọn họ.
Bốn mươi tên cướp vô cùng phẫn nộ lẩn trốn, đồng thời phóng ra đạn pháo của mình như không cần tiền.
Vậy mà chiếc phi thuyền nho nhỏ của đối phương mở vòng bảo vệ, dễ dàng hóa giải công kích của bọn nó.
“Người này có lai lịch gì? Sao cậu ta có được thứ kia?”
“Không biết, anh hỏi tôi thì tôi hỏi ai?”
Hamster không phải sinh vật tốt tính gì, trên thực tế tính cách của bọn họ rất bá đạo, hơn nữa dục vọng độc chiếm rất mạnh, thuộc sinh vật sống một mình.
Sau khi dung hợp huyết dịch nhân loại vốn thuộc sinh vật tính quần cư, đám hamster này miễn cưỡng có thể sống cùng nhau, nhưng bọn họ thường xuyên cãi nhau, thậm chí đánh nhau.
Lựa chọn làm cướp là vì cướp kích thích nhiệt huyết, đặc biệt thích hợp cho bọn họ thừa tinh lực không có chỗ phát tiết.
Kết quả hay rồi, hiện giờ huyết dịch của bọn họ đều bắt đầu sôi trào, cảm thấy trái tim sắp thành bệnh tim.
Thông thường đại gia tộc gì đó, người giàu thế lực, cho dù có được tài phú cường đại, bọn họ sẽ không trêu chọc đám cướp như bọn nó.
Kết quả không ngờ tới bọn nó không điều tra rõ ràng, cho nên đá trúng tấm sắt.
Phi thuyền to từ bên ngoài đến bên trong đều tương đối hung hãn điên cuồng chạy về trước, một phi thuyền nhỏ khác đuổi theo phía sau không bỏ.
Trái lại người bị hại dũng cảm đuổi theo tên cướp, cục diện nhìn tương đối buồn cười.
Bốn mươi tên cướp gào khóc còn kêu la, trang bị phi hành của phi thuyền đều bị hao tổn, có khả năng sắp xong đời.
Nhưng họa vô đơn chí, vậy mà bọn họ va phải đống thiên thạch quy mô siêu to.
Sức mạnh tự nhiên mạnh hơn khoa kỹ thuật của nhân loại rất nhiều.
Trong vũ trụ, mỗi thời mỗi khắc đều có sao sinh ra, cũng có sao biến mất.
Sao mênh mông vô ngần, tràn ngập nguy hiểm, phần lớn được nhân loại thăm dò ra chỉ là một chút nho nhỏ.
Cho nên cho dù khoa học kỹ thuật phát triển rất nhanh, giá phi hành của phi thuyền vũ trụ vẫn rất cao.
Bởi vì trong tinh hà mỹ lệ ẩn chứa nguy hiểm.
Đám hamster này vô cùng tuyệt vọng, người luôn phụ trách khống chế phi thuyền quyết định đánh cược một lần:
“Dù sao đều phải chết, thay vì bị đối phương đuổi theo nghèo đến chết, không bằng chúng ta liều xông về trước.”
Xông lên là cửu tử nhất sinh, không lao về trước thì chết 100%.
Cho dù hi vọng xa vời, đám cướp hamster này vẫn lựa chọn con đường muốn sống rất gian nan.
Mà Ngôn Đông theo sau thấy thế, cho dù có chút thất vọng vẫn lựa chọn thay đổi phương hướng.
Đầu anh không có vấn đề, không có khả năng vì đám người này mà vứt bỏ tính mạng mình.
Lúc này lại biểu hiện oai hùng, không có ai thưởng thức được tư thế oai hùng của anh.
Nhưng mà ngay khi quay trở về, phi thuyền của Ngôn Đông hiện ra cảnh báo màu đỏ.
[Cảnh cáo cảnh cáo, tiểu hành tinh gần đó sắp nổ mạnh, mong mau chóng rút lui.]
[Cảnh cáo nguy hiểm!]
[Cảnh cáo cực nóng! Cảnh cáo siêu nóng!]
…
Ở hành tinh hoang, gió ngừng, tuyết cũng ngừng rơi.
Hứa Thu mở cửa sổ nhìn một lát, bầu trời sáng ngời lần nữa.
Tuy bên ngoài đen như mực giống như buổi tối, nhưng trên thực tế lúc này còn là ban ngày.
Chỗ tuyết rơi xuống trở nên càng thêm sáng ngời, hiện giờ đi ngủ thì không khỏi quá sớm.
Đợi gió nhỏ đi rất nhiều là khoảng nửa tiếng sau, thế giới bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh lại, lúc này Hứa Thu mới bắt đầu gọi đám trẻ:
“Trời quang, mọi người ra ngoài nghịch tuyết đi.”
Hiện giờ bên ngoài nhà trẻ của bọn họ đã không nhỏ, trong khoảng thời gian này ký túc xá tăng lên một bậc, tuy không tăng lên rất cao nhưng càng có nhiều phòng trống, còn có thêm một cái sân.