Chương 188: Đừng đi ra ngoài gây thêm phiền
Trong sân trồng cây ăn quả, Hứa Thu trồng cây anh đào còn có cây hoa quế.
Những đóa hoa mảnh mai này là cô di chuyển vào, những cây kia không có biện pháp di chuyển.
Khi Hứa Thu nhìn bên ngoài qua cửa sổ, sân rơi xuống đầy lá rụng.
Không phải lá khô tự nhiên rụng xuống, mà bị gió thổi rụng, còn kèm theo một ít lá xanh tươi mới.
Trái tim Hứa Thu rất đau đớn: “Chúng ta đi dựng lều cho những cái cây này, gom những nhánh cây vào.”
Thực vật vô cùng trân quý ở trên tinh cầu này, trên hành tinh kim cương mang tới rất nhiều hạt giống, phần lớn đều không thể sống sót.
Là cô đổi tiền vàng để lấy hạt giống cùng loại từ cửa hàng của hệ thống, mới nuôi sống được chúng nó.
Những người khác có khả năng không có cảm giác gì, nhưng là chủ nhân hiện tại của hành tinh hoang, Hứa Thu biết rất rõ hoàn cảnh quan trọng cỡ nào đối với sự phát triển của tinh cầu.
Có các loại thực vật, mới có tính đa dạng giống.
Một người hay là nói một nhà trẻ trẻ em, sức mạnh cộng lại cũng có hạn, bọn họ còn cần càng nhiều người và giống khác, mới có thể xây dựng tinh cầu này càng thêm phồn vinh mỹ lệ.
Đám trẻ lập tức nhảy lên ra ngoài, lần này bão tuyết rất to, đều phủ kín sân.
Nguyên Cửu bay tới trên cây, sau đó vỗ cánh của mình, dùng cánh quét tuyết chồng chất trên lá xuống.
Hất tung tuyết đọng xuống dưới, sau đó chôn con rắn xanh nhỏ đang trườn tới dưới tuyết.
Cũng bị che đậy còn có dây mây Hoa Lan, nó đã quen thuộc đào con rắn xanh nhỏ trong tuyết ra, sau đó dùng lực vung, vung vào trong nhà.
“Thanh Sa, cậu ở trong nhà đi, đừng đi ra ngoài gây thêm phiền.”
Thanh Sa là trẻ con cũng có tập tính ngủ đông, khí trời rét lạnh khiến hành động của cậu bé trở nên chậm chạp, còn dễ dàng mệt rã rời.
Băng tuyết rét lạnh như thế, nếu giấu ở bên trong có khả năng Thanh Sa sẽ ngủ mất, sau đó biến thành một con rắn nhỏ đông cứng.
Có mấy cây, Nguyên Cửu chỉ có thể lo lắng một cây, Bạch Táp vô cùng linh hoạt nhảy lên cây, sau đó bò lên trên tán cây ăn quả to hơn, bắt đầu lay động nhánh cây phía trên.
Cậu bé cẩn thận không dùng lực quá mạnh, tránh cho cây ăn quả vốn chịu đánh mạnh lại chịu thương tổn lần nữa.
Còn có đứa bé như bé Hồ Ly, là thuộc tính hỏa cô bé cũng có chút sợ lạnh, nhưng đây là lần đầu tiên cô bé nhìn thấy tuyết dày như thế…
Trước đây mọi người chỉ có thể ở bên trong nhà trẻ nhìn ra bên ngoài.
Lúc này Lị Lị hưng phấn bắt đầu giẫm tới giẫm lui trên mặt đất, giẫm ra một đống dấu móng vuốt đáng yêu.
Con gái của mình ham chơi như vậy, hồ ly to lập tức ôm phần việc của Lị Lị, giúp những người khác cùng dọn dẹp cành khô lá rụng.
Không chỉ ở trong sân, bên ngoài đình, còn có gậy trúc cũng phải chiếu cố.
Hứa Thu mang theo một cái thùng ra bên ngoài nhà trẻ.
Cô đi ra cửa, trong sân có tuyết đọng, bên ngoài tuyết đọng càng dày.
Cô lựa chọn cẩn thận, tuyết ở phía trên không cần, phía dưới giáp đất vàng cũng không cần, chỉ lấy tuyết có vẻ sạch ở giữa, sau đó cẩn thận cho vào trong thùng to.
Khi tuyết được nén chặt sẽ biến thành khối băng, cho nên động tác của Hứa Thu rất nhẹ nhàng và cẩn thận.
Một lúc lâu sau, cô mới nâng thứ mình cần tới trong đình.
Đình và ký túc xá mới thuộc phạm vi của nhà trẻ, tuy không có hệ thống nhiệt độ mạnh ổn định như vậy, nhưng nhiệt độ ở nơi này cao hơn thế giới bên ngoài nhiều.
Hứa Thu lập tức gọi trợ thủ nhỏ tới, muốn bọn họ giúp đặt một thùng tuyết to đến sở nghiên cứu dưới đất.
Lúc trước cô thăm dò dưới đất, lập tức phát hiện một kho lạnh.
Phi thuyền tới tới lui lui phải tiêu hao nhiều thứ, tinh cầu hoang vu này, bản địa không sản xuất ra đồ ăn gì, những người đó mang đồ ăn tới đều cất giữ trong kho lạnh dưới mặt đất.
Kho lạnh có hệ thống cung cấp năng lượng riêng, vẫn luôn hoạt động.
Nếu ban đầu đám trẻ có thể tìm được mà nói, đống đồ ăn này chính là thứ bọn họ trông cậy sống sót.
Dù sao lúc mới đầu, đám người kia không có ý định để đám trẻ chết đói.
Hứa Thu tìm được thịt ướt lạnh, rau ướp lạnh trong kho hàng, còn có khá nhiều thực phẩm hút chân không.
Cô tra giá bán trên mạng, giá của đống hàng hóa này tương đối đắt.