Chương 189: Lẩu dưa chua
Nhưng mà cho dù là thịt ướp lạnh hay là rau ướp lạnh, Hứa Thu đều không động đến, cô xử lý toàn bộ đống đồ ăn này.
Có đồ ăn tươi mới không ăn, ăn mấy thứ đã bỏ đấy hơn một năm cũng không biết có biến chất hay chưa này làm gì.
Dù sao khi cô ở đây, kho lạnh đã hoạt động, nhưng trước khi cô mở tầng hầm ngầm băng ở đây đã tan chảy.
Băng chế tạo nhân công và tuyết tự nhiên, tóm lại là vẫn có chút khác biệt.
Nước tuyết đợi đến đầu xuân năm sau, có thể dùng để pha trà.
Cô chỉ huy người máy đặt một thùng tuyết to, lại bảo đối phương lấy cam còn có quả hồng đặt trong tuyết đông lạnh lúc trước ra.
Người ta ôm bếp lò ăn dưa hấu, bọn họ thì ăn quả cam, quả hồng, quả nho lạnh.
Cảm ơn kho lạnh này, bởi vì lúc trước là do mình Hứa Thu phát hiện ra, cô lén nhét rất nhiều thứ trong hệ thống vào bên trong, sau đó quy hết nguồn đồ ăn đến cho người trước.
Đã tới giờ ăn cơm tối, Hứa Thu xắn tay áo định đến phòng bếp chuẩn bị đồ ăn.
Bởi vì không quá yên tâm đám trẻ, Hứa Thu vừa đi vừa dặn dò: “Khi các em nghịch tuyết chú ý một chút, đừng làm mình đông lạnh.”
Kim Tinh Tinh nhìn đám bé Hồ Ly mỉm cười: “Yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc bọn nhỏ.”
Vì thế Hứa Thu bắt đầu dẫn đám trợ thủ nhỏ rời đi, nói dưa chua ướp lúc trước đã có thể ăn.
Dứt khoát hôm nay ăn một bữa lẩu dưa chua nóng hổi.
Bởi vì chỗ bọn họ không có chum gốm sứ to, Hứa Thu bảo người máy đến trên núi đào mấy cái.
Phần lớn đều là dính liền bên nhau, cô chỉ huy người máy dùng cái đục đục tảng đá hoàn chỉnh, giữa bào ra một cái động to, sau đó chính là mỗi một cục đá là một cái bình.
Bên trong chum to thì tiếp tục làm chum nhỏ, làm thành một bộ, sau đó bọn họ di chuyển chum đá đi.
Không chỉ có tảng đá làm chum, bọn họ còn có vại đá, cối giã, cối xay bằng đá.
Nồi đá dùng để làm bibimbap, cối đá dùng để xay đậu, chày đá dùng để đựng các loại gia vị và một số loại thảo mộc từ hệ thống.
Tảng đá đều dùng nước sạch rửa rất nhiều lần, đảm bảo sạch sẽ, dùng rất tốt.
Ngay lúc này, đám trẻ ở trong sân đột nhiên phát ra tiếng thét chói tai.
“Nhìn bên kia nhìn bên kia, trên trời bốc hỏa kìa!”
Hứa Thu vội vàng bỏ công việc trong tay mình xuống chạy ra, quả nhiên cách bọn họ mấy chục km, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện sao băng kèm lửa, sau đó rơi mạnh xuống mặt đất.
Rõ ràng thứ từ bên ngoài tới cách bọn họ xa xôi như vậy, khi thứ kia rơi xuống còn phát ra âm thanh chấn động, giống như ngay cả nhà trẻ đều chấn động lên.
Chẳng lẽ là thiên thạch?
Thứ này có phóng xạ gì đó hay không?
Hứa Thu đã nghĩ tới chuyện sạc đầy pin cho đám người máy, ném thứ đồ này đi rất xa.
Hiện giờ trong tài khoản có một số tiền tiết kiệm nhất định, Hứa Thu không tiện ra ngoài, lần sau có thể bảo đám Đường Nạp Đức mang một chiếc ô tô năng lượng mặt trời có thể điều khiển tới đây.
Dù sao chỗ bọn họ thiếu rất nhiều thứ, chỉ không thiếu mặt trời, bão cát và tảng đá.
Như vậy đám trợ thủ nhỏ cũng có thể đi tới chỗ xa hơn.
“Lại có một đoàn rơi xuống!”
Hứa Thu ngẩng đầu theo đám trẻ kinh hãi kêu to, quả nhiên bây giờ trên bầu trời lại xuất hiện hỏa diễm vô cùng quen thuộc, nhưng bây giờ hỏa diễm ít hơn lần trước nhiều.
Bởi vì tuyết rơi, sau khi hỏa diễm gặp tuyết, băng tuyết bắt đầu nhanh chóng hòa tan.
Sau đó lửa bị nước tuyết này dập tắt, đợi hỏa diễm dần tắt xong Hứa Thu mới phát hiện, vậy mà rơi xuống không phải thiên thạch, mà là hai chiếc phi thuyền tàn tạ.
Một chiếc thuyền khá to, một chiếc thuyền nhỏ, không khác đám Đường Nạp Đức lắm.
Nếu phi thuyền nát này bị đốt cháy, vẫn còn rất nhiều thứ có thể sử dụng!
Hứa Thu hưng phấn: “008, mi có bản vẽ của phi thuyền không?”
Người nào mà không có giấc mơ về phi thuyền, có được phi thuyền của chính mình cảm giác rất khác biệt.
[Có thì có, nhưng mà phải kiểm tra một lát mới xác định được những nguyên liệu này có đủ làm một phi thuyền nhỏ cấp thấp nhất hay không.]
Cái gì mà thuyền đắm, phi thuyền, dường như luôn được liên kết với kho báu.
Đặc biệt là khi bọn họ ngồi quanh bếp lò kể chuyện, Hoa Lan còn nói tới chuyện kho báu của thuyền đắm.
Đám trẻ cũng có chút hưng phấn: “Chúng ta đi tìm kho báu đi!”
Hưng phấn qua đi chính là mất mát, Nguyên Cửu giội nước lạnh cho mọi người: “Tìm cái gì mà tìm, ở nơi xa như thế, chúng ta đều không ra ngoài được.”
Vừa đi ra ngoài thì điện giật đùng đùng, không phải là gây thêm phiền cho hiệu trưởng à.