Chương 190: Chúng tôi đã chuẩn bị xong
Ngay sau đó Hứa Thu đi ra nói chuyện, thực ra cô cũng rất hưng phấn, nhưng cho dù thế nào an toàn là trên hết.
“Số một, bọn mi tới đây.”
Hứa Thu triệu tập đám người máy tới, sau đó phái 6 người máy trợ thủ, ba tấn công ba phòng ngự, sắp xếp bọn họ đi thăm dò tình hình ở phía trước.
“Nếu gặp phải nguy hiểm, nhanh chóng rút lui, an toàn của mình quan trọng hơn.”
Ở chung với đám người máy trợ thủ lâu như vậy, bọn họ cũng sinh ra chút tình cảm với đối phương, nếu đứt tay đứt chân thì không có vấn đề gì, chỉ sợ không cẩn thận bị thiêu hủy.
Đám người máy tạo thành phân đội nhỏ tạm thời: “Chúng tôi đã chuẩn bị xong.”
Dưới cái nhìn chăm chú của Hứa Thu và đám trẻ, bọn họ nhanh chóng tiến lên, rất nhanh đã tiến tới chỗ phế tích kia.
“Tách tách.”
Đám người máy chụp cảnh tượng ở nơi đó, sau đó gửi tới cho đám Hứa Thu ở nhà trẻ.
Đám trẻ đều vây quanh bên cạnh Hứa Thu, vươn đầu nhìn cảnh tượng người máy gửi tới.
Đám trẻ nhao nhao phát ra tiếng cảm thán: “Oa, thật lợi hại.”
“Nhìn tối như mực, thật bẩn.”
“Bên trong này thật sự có kho báu sao?”
Hai người máy quay về phía phi thuyền khổng lồ, bắt đầu quay video clip.
Bên trong trường mẫu giáo chỉ có chút tín hiệu, Hứa Thu và đội robot cách rất xa, theo logic thì họ không thể nhận được bất cứ thứ gì, nhưng họ sử dụng cài đặt giống như Bluetooth, ngay cả khi không có mạng họ vẫn có thể truyền tệp cho nhau.
Nhưng mà vì khoảng cách hơi xa, tín hiệu không được tốt lắm, hình ảnh thường xuyên xuất hiện mất tín hiệu.
Phi thuyền rách nát nhanh chóng bị lay mở, đột nhiên rơi ra thứ gì đó dọa đám trẻ nhảy dựng lên:
“Thứ này là gì?”
Mộc Chức đặc biệt yêu thích tiết sinh học mở to mắt: “Nhìn hình như là con chuột?”
Đám trẻ cùng nhìn về phía Bạch Táp, dù sao trong những lần phổ cập khoa học chủng tộc của Bạch Táp có vẻ rất thích ăn chuột.
Gương mặt của con mèo nhỏ lạnh lùng, đôi mắt sắc bén như dao, giống như có thể đâm chết người:
“Nhìn tớ làm gì, tớ không ăn con này.”
“Loại này rất bẩn đừng ăn linh tinh.”
Trên phi thuyền không nên có chuột mới đúng?
Nếu có thì hoàn cảnh tệ đến mức độ nào.
Con chuột bên cạnh người máy nhìn rất to, con chuột bình thường không nên to như thế mới đúng.
Trợ thủ nhỏ số 1 vô cùng thô bạo mở cửa khoang thuyền ra, sau đó bên trong lại lăn ra một con chuột to.
Ngoại trừ con chuột bên cạnh cửa cháy sém có vẻ hơi ghê nhìn như than cốc ra, trên người con này có bộ lông có vẻ hoàn hảo, vừa nhìn là biết đối phương thuộc giống gì.
Không đúng, đây không phải là chuột thường, là hamster!
Hứa Thu chưa từng nuôi vật nhỏ như vậy, nhưng mà cô có bạn nuôi, trên phố lớn ngõ nhỏ cũng sẽ có người bán hàng rong cầm lồng sắt đến bên ngoài trường học bán hamster.
Bình thường bọn họ dùng lồng nhỏ trong suốt làm bằng nhựa, cho mùn cưa vào bên trong, loại sang trọng hơn thì lắp thêm con lăn vào bên trong.
Những con hamster này lông lá xù xì mập mạp, đôi mắt đen như hạt đậu xanh nhắm nghiền, hai bàn chân hồng hào đặt trên ngực cứng còng.
Trong trường hợp đó, ngay cả khi họ đủ may mắn sống sót, thì rất có thể tất cả bọn họ đã bị chấn động sau cú ngã mạnh như vậy, lúc này đang hôn mê bất tỉnh.
“1, 2, 3… 11, 12… 39, 40!”
Đám trẻ bắt đầu đếm số lượng hamster, sau khi đếm số xong, bọn họ phát ra tiếng kêu sợ hãi:
“40 con, chuột cướp!”
“Chuột cướp, hình như cô từng nghe ở đâu đó rồi?”
Kim Tinh Tinh hiểu biết thế giới bên ngoài gãi tai mình.
Cô ta ấn thiết bị thông tin mà mình mang theo một lát, sau đó tìm mấy từ mấu chốt, quả nhiên tìm được.
“Là bọn họ, là đám cướp Hồng Kim Bạch! Là đám cướp rất khét tiếng trong các hành tinh.”
Đám hamster không biết cách đặt tên lắm, bọn họ dùng phần lớn màu sắc vốn có của các thành viên đặt tên cho nhóm.
“Oa, đúng là 40 tên cướp!”
Đám trẻ nhìn về phía Hứa Thu: “Hiệu trưởng!”
Lúc trước Hứa Thu kể chuyện, đúng là 40 tên cướp và kho báu.
Con chuột đen như mực này, thật sự có kho báu sao?
Đối mặt với đôi mắt tràn ngập tò mò của đám trẻ, Hứa Thu cũng không nhanh chóng đưa ra đáp án.
Hỏi cô, cô cũng không biết, đám người này không có khả năng đặt hết bảo vật lên trên phi thuyền của mình.
Nhưng mà chuyện này cũng chưa chắc, dù sao phi thuyền này thoạt nhìn rất to, có lẽ bên trong cất giấu không ít thứ tốt.
“Bọn họ đều còn sống sao? Hay là đều chết cả?”