Nhà Trẻ Số Một Vũ Trụ (Dịch Full)

Chương 200 - Chương 200. Đồ Ở Nơi Này, Quá Lạc Hậu

Chương 200. Đồ ở nơi này, quá lạc hậu Chương 200. Đồ ở nơi này, quá lạc hậu

Chương 200: Đồ ở nơi này, quá lạc hậu

Trợ thủ nhỏ của cô thông minh còn có năng lực, trông còn đáng yêu.

Đám trẻ tri kỷ hiểu chuyện, năng lực học tập còn mạnh.

Người máy của con thỏ trắng này ngu ngốc, suýt nữa đập nát bét đầu của chủ nhân mình.

Đường đường là chủ của một tinh cầu, không biết bảo cấp dưới của mình đi làm việc, còn muốn đích thân đuổi theo, lăn lộn quá thảm.

Nơi này là địa bàn của Hứa Thu, không có người nào có thể đúng lý hợp tình, kiêu căng ngạo mạn hơn ở địa bàn của cô.

“Đồ ở nơi này, quá lạc hậu.”

Sau khi đối diện với Hứa Thu, người đàn ông quay mặt đi theo bản năng, đồng thời nói một câu như vậy.

“Hả?”

Hứa Thu dường như bị mắc kẹt với một bộ lặp kết nối kém một lát, sau đó mới kịp phản ứng đối phương đang ghét bỏ trang bị của cô không tốt.

Dù sao cũng là giai đoạn xây dựng sơ cấp, Hứa Thu có thể làm ra máy móc trên cơ bản đều là linh kiện thiết bị ban đầu của căn cứ, hơn nữa hệ thống cung cấp bản vẽ lắp ráp, kích cỡ tương đối lạc hậu.

Còn có một số thứ là trước đây tìm Đường Nạp Đức và Quỳnh mua tới.

Hứa Thu cũng biết những thiết bị này không tốt như vậy, nhưng đối phương ghét bỏ như thế vẫn khiến cô hơi tức giận.

Cô dùng giọng điệu cứng rắn nói:

“Điều kiện của nhà trẻ chúng tôi đúng là chẳng ra gì, nhưng nhờ có những thiết bị chẳng ra gì này, khi anh vì phi thuyền gặp sự cố, bị rơi xuống tinh cầu của chúng tôi, khi anh xảy ra chuyện không có người giúp đỡ, là những máy móc anh khinh thường cứu anh từ ngoài về.”

Nghe Hứa Thu tức giận như vậy, đám trẻ khác cũng phồng má, sau đó trợn mắt trừng người mở miệng đặt câu hỏi này.

Đương nhiên bọn họ cũng không phải đứa bé vô cùng lợi hại dỗi trời dỗi đất gì.

Trước khi Hứa Thu tới, đúng là có mấy đứa trẻ nghĩ như thế, nghĩ mình lợi hại có thể bảo vệ mình thật tốt.

Nhưng bây giờ đám trẻ nhận thức được mình không lợi hại như thế, chúng nó chỉ là đứa bé mà thôi, cho dù có dị năng khiến người ta sợ hãi, nhưng mà chuyện như nấu cơm gì đó đều không biết.

Bọn họ có người lớn mình ỷ lại vào, có hiệu trưởng đáng tin, như vậy có thể an tâm làm một đứa bé không hiểu chuyện, không có khả năng như vậy, đám trẻ giương nanh múa vuốt ngày xưa lập tức trở nên dịu dàng hơn.

Nhưng đối mặt với kẻ địch mạnh, đám trẻ này sẽ lập tức lộ ra gai nhọn.

Một con thỏ to thì có gì đặc biệt hơn người, mười bọn họ cộng vào tuyệt đối nghiền chết anh.

Khinh miệt con thỏ, phỉ nhổ anh, đánh anh!

“Kỳ lạ, nhà trẻ này của cô đúng là đặc biệt, có thể sưu tập nhiều loài hiếm có như vậy.”

Khách từ ngoài tới thăm thần bí này nói một câu khiến Hứa Thu không nghe hiểu lắm.

Đối phương thoạt nhìn không có chút dáng vẻ của mất trí nhớ.

Đương nhiên Ngôn Đông không nhớ rõ quá khứ, nếu nhớ rõ quá khứ mà nói, anh nhất định có thể nhận ra được cháu trai của mình.

Đều nói cháu trai giống cậu, nhưng dáng vẻ của đứa cháu trai này ngoại trừ bộ lông ra, thì không có chỗ nào giống với anh.

Cậu bé lớn lên rất giống cha mình, chuyện này khiến Ngôn Đông vốn không có bất cứ hảo cảm gì đối với hoàng thất càng thêm chán ghét.

Chỉ có một tầng quan hệ huyết thống hơi mỏng, nhưng không có bất cứ tình cảm cơ sở nào, trong tình huống như vậy, ấn tượng của Ngôn Đông đối với Bạch Táp có lẽ chính là ghét ai ghét cả tông chi họ hàng.

Nhưng mà hiện giờ Ngôn Đông quên hết tất cả quá khứ, đương nhiên là tạm thời.

Người máy nhỏ kia khiến chày đập vào đầu Ngôn Đông sinh ra máu bầm, làm anh bị chấn động não nhẹ, còn quên đi một phần ký ức.

Nhưng chuyện này không khiến Ngôn Đông biến thành một kẻ ngốc, hay là nói tính tình thay đổi.

Mất trí nhớ không phải ma pháp, có thể biến một người thành người khác.

Anh vẫn có được lượng tri thức vô cùng phong phú, nhìn các thiết bị trong viện nghiên cứu ngaàm, trong đầu anh lập tức hóa giải mở thiết bị ra, biết rõ chức năng của những thiết bị này.

Còn vấn đề tính cách, từ nhỏ Ngôn Đông đã vô cùng quái gở.

Cuộc sống của thiên tài luôn khác hẳn với người thường, trên thực tế mấy năm gần đây theo tuổi tăng lên, tính tình của Ngôn Đông đã khá hơn trước rất nhiều, biết cái gì gọi là xã hội cũng cần khéo léo đưa đẩy.

Thế giới của người trưởng thành không giống với đứa bé, cũng không phải chỉ có hai cực không trắng thì đen.

Khi anh trẻ tuổi, còn từng khiến người ta tức tới mức tắc nghẽn cơ tim.

Bình Luận (0)
Comment