Chương 232: 40 anh em bọn thầy đều ở đây
Mèo con có được năng lực nhìn thấy đêm tối mạnh mẽ, nó mắt sắc thấy được một sợi lông màu trắng rơi trên đất.
Trong nhà trẻ không có nhiều động vật có lông màu trắng, ngoại trừ cậu bé ra, chỉ có một phần nhỏ hamster và con thỏ trắng kia.
“Con chim nhỏ này em đang nói gì thế, 40 anh em bọn thầy đều ở đây!”
Nghe thấy động tĩnh 40 con hamster đều đi ra, làm cướp, thực ra giấc ngủ của bọn họ không sâu, hơn nữa hamster vốn là sinh vật thích hoạt động về đêm.
Đều là vì mấy ngày nay quá mệt mỏi, phải phối hợp lịch đi học của đám trẻ, mọi người mới ngủ ban đêm, nhưng sau nửa đêm khi trời sáng thì bọn họ dậy.
Tuy đám cướp hamster làm không ít chuyện xấu, nhưng không thích gánh tội thay: “Không tin mọi người đếm thử xem, bởi vì chúng tôi là cướp, đừng bôi nhọ trong sạch của chúng tôi.”
Hứa Thu không tán đồng mở miệng: “Nguyên Cửu…”
Nếu đổi thành người nóng tính, không cẩn thận đã lao tới đánh nhau với Nguyên Cửu, tuy nói giá trị võ lực của Nguyên Cửu không thấp, nhưng mà thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.
Nhỡ đâu đá trúng tấm ván sắt, vậy chẳng phải bị nhanh miệng liên lụy à.
Con vẹt cúi thấp đầu, ủ rũ cụp đuôi: “Rất xin lỗi.”
Tật xấu này không thể trông cậy Nguyên Cửu có thể lập tức sửa được.
“Được rồi, bây giờ không còn sớm nữa, không có chuyện lớn gì, mọi người đi về ngủ trước đi.”
Nếu con thỏ kia chạy về, phát hiện tất cả mọi người đều ở đây, e rằng anh sẽ không còn mặt mũi.
Hứa Thu đuổi đám cướp hamster về: “Hôm nay các anh còn ngủ không? Không ngủ mà nói, thì dứt khoát ra ngoài làm việc.”
“Ngủ ngủ ngủ, a, cánh tay của tôi đau muốn chết.”
“Mí mắt của tôi va vào nhau, trời ạ, chúng nó đánh đến khó tách ra, vậy mà dính lấy nhau!”
Còn có hamster dứt khoát nằm trên đất, trực tiếp ngủ mất.
Tuy kỹ thuật diễn rất vụng về, nhưng đủ ứng phó.
“Được rồi, thật sự không có chuyện gì, mọi người đều trở về đi.”
Bé Hồ Ly đột nhiên chạy tới trước mặt Hứa Thu, sau đó nhảy lên hôn má cô một cái: “Hiệu trưởng ngủ ngon!”
“Ngủ ngon, moa.” Hứa Thu cũng hôn Lị Lị một cái: “Cảm ơn các em quan tâm.”
“Em cũng muốn, em cũng muốn.” Đứa bé khác cũng không chịu thua.
Như vậy thì hay rồi, Hứa Thu lại bận việc.
Má trái bị tập kích, má phải cũng bị hôn.
Tiểu Châu Nương, còn có Do Vũ thẹn thùng.
Con rắn nhỏ lập tức nhảy lên cao, dựa vào sức bật cao siêu của mình trực tiếp nhảy lên vai Hứa Thu, sau đó dựng thẳng cơ thể thon dài của mình.
Cậu bé không dám dùng lưỡi rắn, chỉ dùng cái đầu rắn có vảy lạnh lẽo trơn trượt nhẹ nhàng chạm một cái như thế.
Mộc Chức nói, như vậy có khả năng làm hiệu trưởng bị thương, chỉ có thể ở phía xa nước mắt lưng tròng nhìn, không thể hôn.
Hứa Thu làm hôn gió với Mộc Chức: “Moa moa.”
Mộc Chức nín khóc mà cười, sau đó dùng hai chân trước của mình làm trái tim đạt tiêu chuẩn cho Hứa Thu.
Đã hôn ngủ ngon xong, đám trẻ vô cùng hào hứng đi ngủ.
Đám trẻ đúng là tiểu thiên sứ vô cùng đáng yêu.
Cho dù lúc trước cô đã trải qua chuyện gì, lúc này tâm trạng tồi tệ đều biến mất sạch, cảm thấy buổi tối hôm nay mình nằm mơ đều có thể mơ ra giấc mơ rất đẹp.
Hứa Thu xác nhận bọn họ đều trở về phòng mình, bảo đám trợ thủ đi đóng cửa lại, nhưng đừng khóa trái.
Dù sao tinh cầu nhỏ của bọn họ không có sinh vật nguy hiểm gì, thật sự gặp người lạ mà nói, cửa sẽ kịp thời phát ra cảnh báo trước.
Cửa chỉ là chặn lại trên ý nghĩa vật lý, chân chính có thể chặn lại người từ ngoài tới cướp đoạt vẫn là hệ thống phòng ngự của nhà trẻ.
Đợi đến hơn 2 giờ sáng, Hứa Thu ngáp một cái tỉnh lại.
Cô đi tới theo dõi trước cửa xem xét một lát.
“Tối qua người có trở về không?”
Theo dõi không có cảnh tượng đối phương trở về.
Tuy hiện giờ chưa có tuyết rơi, nhưng mà thời tiết cũng tương đối rét lạnh.
Chỉ có điều thỏ Bắc Cực có được năng lực chống lạnh rất mạnh, ở dưới thời tiết ác liệt như vậy sẽ không bị đông chết.
Suy nghĩ một lát, có lẽ là lời nói lúc ấy của cô khiến đối phương xấu hổ muốn cách xa nhà trẻ một chút, đối phương tạm thời trốn tránh cũng bình thường.
Cô lại đến viện nghiên cứu ngầm xác nhận một lần, mỗi phòng đều không có người.
Hứa Thu đến chỗ tinh linh AI gõ cửa phòng: “Gấu trúc.”
Gấu trúc tròn tròn nghe thấy giọng Hứa Thu xong, rà quét tất cả hoàn cảnh ở viện nghiên cứu ngầm trước, xác định chủ nhân cũ không ở đây, cuối cùng nó lấy hết can đảm đi ra:
“Chủ nhân thân ái, cô tìm tôi có chuyện gì sao?”
“Tối qua tiến sĩ D kia có trở về không?”
Thực ra viện nghiên cứu ngầm rất rộng, có một số nơi là khu vực Hứa Thu vẫn luôn không tới thăm, cho nên cô không biết đối phương có trốn ở chỗ nào đó trong nhà trẻ hay không.