Nhà Trẻ Số Một Vũ Trụ (Dịch Full)

Chương 234 - Chương 234. Là Tên Vô Lại Công Kích Cửa Tối Hôm Trước

Chương 234. Là tên vô lại công kích cửa tối hôm trước Chương 234. Là tên vô lại công kích cửa tối hôm trước

Chương 234: Là tên vô lại công kích cửa tối hôm trước

Bên ngoài thời tiết lạnh, không có nơi nào để sưởi ấm.

Cho dù có bộ lông ấm áp, nhiệt lượng cơ thể người cũng sẽ tiêu hao hơn mùa hè rất nhiều.

Có lẽ hiện giờ đối phương bị đông cứng, nếu mang người về sớm một chút còn có thể cứu kịp, tối hôm nay Hứa Thu nằm trên giường trằn trọc mãi, thật sự không ngủ được.

Cô thay quần áo thật dày đi xuống lầu, triệu hoán người máy mới nạp điện xong: “Tháng 1 đến tháng 12 bước ra khỏi hàng.”

Hình tượng người máy bản mới đều do Do Vũ thiết kế, phong cách hoàn toàn khác biệt đối với người máy bản cũ.

Người máy cũ là phong cách loại vẽ đơn giản, người máy mới là cẩn thận vẽ ra.

Nhưng bọn họ gánh vác trách nhiệm không giống nhau, người máy mười hai tháng có chức năng tìm kiếm mạnh hơn.

Hứa Thu vẽ hình ảnh tiến sĩ D ra, sau đó bảo đám người máy lưu vào trong kho tin tức của chúng nó:

“Rà quét một lát, tách ra phương hướng khác nhau, đi tìm anh ta trở về.”

Lấy nhà trẻ làm trung tâm hướng ra ngoài, chia đều làm 12 vùng, mỗi người máy chỉ rà quét tình hình sinh vật trong phạm vi của nó.

“Nếu phát hiện sinh mệnh khác, cố gắng không thương tổn đối phương dẫn bọn họ về.”

Hơn nữa toàn bộ người máy bản mới đều trang bị thuốc gây tê, có thể phóng ra kim gây tê với bên ngoài.

Kim gây tê này là thuốc do đám cướp hamster cung cấp, hơn nữa tiến sĩ D nghiên cứu chế tạo, thông qua xưởng sản xuất tạo ra lượng lớn, mới khiến mỗi người máy đều có chức năng có công dụng này.

Cho dù thế nào, đối phương vẫn có cống hiến không nhỏ đối với nhà trẻ.

Nhưng mà vì có nhiều thứ bình thường mọi người không dùng, nên không rõ như vậy, còn những người khác rất dễ dàng quên trả giá trong im lặng của anh ta.

Sau khi tìm được người trở về, cô phải xin lỗi đối phương vì thái độ lúc trước.

Người máy từ số 1 đến số 12 vừa đến chủ động dò hỏi Hứa Thu: “Chúng tôi có thể giúp được gì không?”

Hứa Thu lắc đầu: “Bọn mi tự mình nạp điện trước, đợi lượng điện của bọn họ không đủ, bọn mi thay phiên.”

Phân đội nhỏ người máy đi ra ngoài khoảng 20 phút xong, trang bị cảnh báo trên cửa nhắc nhở cô:

“Có người đã trở lại, là tên vô lại công kích cửa tối hôm trước.”

Người tấn công cửa tối hôm trước không phải người khác, đúng là con thỏ trắng to kia.

Hôm nay không có bão tuyết to, nhưng cũng có gió to, tuyết rất mạnh, ban đêm tối đen.

Cả thế giới đều lạnh băng, hắc ám.

Chỉ có nhà trẻ sáng lên khiến người ta cảm thấy ánh đèn vô cùng ấm áp.

Có khả năng đối phương vì cảm thấy xấu hổ, Hứa Thu ẩn nấp theo bản năng, cô giấu sau cái cột, nơi này rất tiện có thể thấy được tình hình ở cửa, nhưng mà không nhìn kỹ mà nói sẽ không phát hiện được tung tích của cô.

Một con thỏ to bộ lông tuyết trắng xuất hiện ở cửa, là chân dài quen thuộc.

Trên mặt đối phương hiện rõ mệt mỏi, bộ lông rối bời bị gió tuyết làm cho ướt nhẹp, trông có vẻ chật vật.

Con thỏ trắng to dựng thẳng lỗ tai lên, cảnh giác nhìn xung quanh một lát, sau đó nhìn về phía đất trồng rau.

Đất trồng rau trụi lủi, không có gì.

Vì bảo vệ lòng tự trọng của đối phương, Hứa Thu thu hoạch cà rốt suốt đêm.

Đám trẻ sẽ không đếm cà rốt có bao nhiêu, nhưng nếu cà rốt bị gặm đến gồ ghề lồi lõm, đám trẻ có năng lực quan sát còn thông minh chắc chắn sẽ phát hiện.

Hiện giờ trên mảnh đất này rải hạt giống mới, nhưng tốc độ bọn chúng sinh trưởng không nhanh như vậy.

Con thỏ trắng to có chút thất vọng, còn thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Nếu nơi này thật sự có cà rốt mà nói, có khả năng anh phải lựa chọn giữa ăn trộm và không ăn trộm.

Lần đầu tiên vứt bỏ tôn nghiêm của mình đi làm loại chuyện này, còn bị bắt ngay tại trận, rõ ràng là mang tới bóng ma tâm lý cho con thỏ trắng to kiêu ngạo này.

Nhưng mà hiện giờ anh bụng đói kêu vang, thật sự rất muốn ăn gì đó.

Kéo cơ thể nặng nề, con thỏ trắng to đi vào viện nghiên cứu ngầm.

Tuy nơi đó không ấm áp, nhưng có lẽ anh có thể dùng dược tề hiện có chế tạo một số thứ có thể đỡ đói.

Anh không thiếu nước uống, bởi vì tuyết rơi ở bên ngoài có thể tan thành nước.

Tuy trong nước tuyết có thứ dơ, nhưng như vậy khiến Ngôn Đông cảm thấy dễ chịu hơn cúi đầu.

Cũng vì uống không ít nước, anh mới không ngất xỉu ở bên ngoài.

Bình Luận (0)
Comment