Chương 235: Trung tâm thương mại khai trương, ba ngày giảm giá
Viện nghiên cứu, chỉ có máy móc lạnh như băng.
Ống nghiệm đều được rửa sạch, những thuốc thử nguy hiểm có khả năng sẽ bị đám trẻ chạm vào đều được khóa ở trong ngăn tủ.
Nơi này không có nguyên liệu làm dịch dinh dưỡng, trên thực tế dịch dinh dưỡng cần đồ ăn mới có thể làm ra, mà không phải lợi dụng nước gì đó hay là dược tề kim loại khác làm thành.
Đối phương còn nhạy cảm với cameras hơn Hứa Thu nghĩ, bởi vì con thỏ trắng to đi vào xong, thì luôn che đi trang bị camera.
Nhưng Hứa Thu còn có 008.
Tân niên giảm 90%, cô tốn 188 đồng vàng khai thông phục vụ theo dõi khu vực viện nghiên cứu ngầm.
008 là hệ thống, trang bị giám sát của nó không bị phát hiện.
Nếu đổi thành Ngôn Đông ở trạng thái toàn thịnh, có khả năng anh sẽ phát hiện ra, nhân viên nghiên cứu được đế quốc khen ngợi có trực giác trên cả 008.
Nhưng hiện giờ anh thật sự là quá đói quá mệt mỏi, hiện giờ chống đỡ anh là lực ý chí mạnh mẽ và khát vọng sống sót, những chức năng không cần thiết thì không xuất hiện.
Ngay lúc này, ở viện nghiên cứu đột nhiên phát ra âm thanh.
Ngôn Đông có phản ứng bình thường, bị âm thanh này dọa sợ.
[Trung tâm thương mại khai trương, ba ngày giảm giá.]
Viện nghiên cứu ngầm vốn tối tăm, ngoại trừ chỗ anh ra, thì có một phòng sáng lên ánh đèn.
Một người máy mini mở loa, đi qua đi lại trong con đường của viện nghiên cứu tuyên truyền.
[Ba ngày giảm 50%, giảm tổng 50%, chỉ cần bạn có đủ điểm cống hiến, thì có thể mua được thứ mình muốn, mau tới mua đi!]
Trên hành lang vô cùng tối tăm, chỉ có đôi mắt của người máy nhỏ tản ra tia sáng đỏ giống như bóng đèn.
Chuyện này khiến Ngôn Đông liếc mắt một cái có thể nhìn rõ điểm khác thường.
Căn phòng sáng lên kia dùng cửa kính trong suốt, bên trong bày thương phẩm đủ mọi màu sắc, bao gồm đồ ăn nóng hổi.
Ngôn Đông đi quả kiểm tra sinh mệnh, cánh cửa kia tự động mở ra cho hắn.
Vừa vào cửa, siêu thị lập tức tự động truyền phát tuyên truyền, nghe âm thanh lập tức biết là Hứa Thu tự mình quay.
Cô chuẩn bị cho siêu thị này lâu như vậy, vốn định khi ăn tết khai trương, kết quả vì đám cướp hamster và Ngôn Đông đến, vẫn luôn kéo dài tới bây giờ.
Hứa Thu không ở đây, nhưng có thể thông qua phương thức viễn trình để siêu thị mở cửa trước.
[Chỗ chúng tôi là siêu thị không người, mời ngài lựa chọn thương phẩm mình yêu thích, thanh toán bằng điểm cống hiến.]
[Phương thức tính tiền là điểm cống hiến, dùng tiền của nhà trẻ cũng được.]
Tiền của nhà trẻ là thứ Hứa Thu chia cho đám trẻ trong các học kỳ, cô vốn định là chỉ dùng tiền, nhưng mà những người này đến, cô mới thay đổi chủ ý tăng phương thức chi trả cho siêu thị nhỏ này.
Ở trên người Ngôn Đông không có tiền, cũng không có thứ gọi là điểm cống hiến gì đó.
Trên kệ hàng của siêu thị bày đầy thứ, vì sinh mệnh của mình cho dù Ngôn Đông không có, cũng phải lấy đi.
Phòng ngự của siêu thị nhỏ sơ cấp không người này rất nhỏ yếu, chỉ cần anh nghĩ cách phá hỏng phòng ngự của nó, thì có thể lấy đi rất nhiều đồ ăn.
Nhìn cà rốt tươi mới bày ra trên kệ để hàng, cải trắng trắng nõn, còn cả củ cải trắng, nấm.
Đều là những loại rau anh thích ăn, còn tươi mới ngon miệng như vậy, thật sự giống như là hôm nay mới đặt lên.
Đồ ở siêu thị nhỏ không người cũng không phải rất nhiều, được đặt lên chỉ có ít rau dưa.
Ngôn Đông cầm lấy cà rốt, Hứa Thu thở phào nhẹ nhõm một hơi, kết quả đối phương lại để xuống.
Tai của con thỏ trắng to cụp xuống, kéo bước chân càng thêm trầm trọng nện bước rời đi.
Thất sách, tính tình của con thỏ Bắc Cực này cũng rất quật cường.
Hứa Thu ý thức được có khả năng là cô thật sự thương tổn lòng tự trọng của đối phương, dù sao có một số người tình nguyện kiêu ngạo đói chết.
Nếu lần đầu tiên thành công, có khả năng tình huống còn không xong như vậy, nhưng mà đối phương lại trực tiếp trượt khỏi đường ray ngay từ lần đầu tiên.
“Hay là mình làm một nhân viên đẩy mạnh tiêu thụ?”
Không phải bình thường trong siêu thị sẽ có nhân viên đẩy mạnh tiêu thụ sao?
Có thể cắt một ít dưa, biến thành đồ ăn thử miễn phí cho người ta.
Hôm nay cô chỉ nhớ rõ đặt đồ, còn đặc biệt lựa chọn đồ đối phương thức ăn nhất, vậy mà quên làm chuyện này.
Hứa Thu lại lắc đầu, hiện giờ bảo người máy đi xuống cũng không thích hợp lắm.
Ngôn Đông đi thẳng tới cửa, nhưng trong tay anh không có một thứ gì.
Siêu thị lại phát ra nhắc nhở.