Chương 245: Tôi không cố ý hại người
Vốn dĩ phần lớn máy móc nghiên cứu đều ở phòng khám nối với phòng thí nghiệm này, nhưng bây giờ nó chứa đầy chất khiến Ngôn Đông bị dị ứng, vì vậy chỉ có thể đưa Ngôn Đông rời đi trước mới xử lý.
“Hiệu trưởng… Tôi không cố ý hại người.”
Cô ta chỉ muốn dập tắt lửa, sao đoán được con thỏ kia lại dị ứng với nguyên liệu của bình chữa cháy.
Dị ứng nghiêm trọng sẽ dẫn đến người tử vong, đối phương đều trực tiếp ngất xỉu, tình thế không nhẹ nhàng như lúc trước.
Đôi mắt của Kim Tinh Tinh đều đỏ, cô ta hoảng sợ không biết làm thế nào.
Nếu cô ta mang thuốc dị ứng trên người thì tốt.
Hứa Thu dùng sức vỗ sau lưng cô ta:
“Không sao, chuyện này không phải lỗi của cô, cô chăm sóc đứa bé khác là được, mọi chuyện để tôi giải quyết.”
Tuy phòng nghiên cứu ngầm cũng có hệ thống hong khô mới tương ứng, nhưng có quá nhiều người.
“Siêu thị nhỏ lùi lại ngày khai trương một ngày, mọi người đi về trước, đến sân vận động.”
Mọi người đều ở nơi này, nếu lại có người xảy ra chuyện cô sẽ không chiếu cố được.
“Đi theo cô Kim của các em, còn có đám thầy 28 nữa, tất cả mọi người nghe lời đi ra ngoài.”
Hứa Thu nhìn Bạch Táp: “Bạch Táp, Châu Nương, hai em chiếu cố mọi người một chút.”
“Mẹ, đừng sợ.”
Hồ ly bò đến bả vai của mẹ mình, giống như Hứa Thu dùng móng vuốt của mình vỗ lên sau lưng hồ ly to.
“Ô ô ô.”
Kim Tinh Tinh dùng cái đuôi xõa tung của con gái lau mặt mình.
“Mẹ rất sợ anh ta sẽ chết.”
Thực ra đám trẻ không có nhiều cảm xúc lắm, bọn họ đều ngây thơ mờ mịt với chết.
“Chết là có ý gì ạ?”
“Chính là nếu chết đi, những người khác trên thế giới này sẽ không còn được gặp lại người đó nữa.”
Giọng nói của Lị Lị non nớt nói: “Vậy không phải là chuyện đáng sợ gì, chúng ta không gặp người kia cũng không sao.”
Đứa bé vì vô tri, cho nên có đôi khi lời nói nghe có vẻ vô cùng tàn nhẫn.
Kim Tinh Tinh hỏi: “Nếu người biến mất là mẹ, vĩnh viễn biến mất là hiệu trưởng thì sao? Người chết đi, cũng không có cách nào gặp lại mọi người.”
“Vậy thì không thể, như vậy thật đáng sợ.”
Đám trẻ đều sôi nổi tỏ vẻ: “Hiệu trưởng tuyệt đối không thể chết!”
“Đối với người nhà và bạn bè của tiến sĩ D mà nói, cái chết của anh ta cũng là chuyện hoàn toàn không thể tiếp nhận được.”
Kim Tinh Tinh nghiêm túc dạy dỗ đứa bé: “Nếu chuyện này là do mẹ gây ra, mẹ sẽ áy náy, trong lòng sẽ rất khó chịu.”
Phải là một người lớn có trách nhiệm, mà không phải lạnh nhạt với thế giới.
Như vậy không tiếp nhận được thế giới tình yêu, mình cũng không có cách nào bình thường đi yêu người khác.
Chịu Hứa Thu ảnh hưởng, Kim Tinh Tinh biết rất rõ điểm này.
Cô ta hi vọng đám trẻ có thể làm người có trách nhiệm, trách nhiệm giáo dục cũng là phân đoạn giáo dục quan trọng.
Mà một bên khác nhà trẻ, Hứa Thu chỉ huy người máy ném con thỏ trắng to xui xẻo vào bồn tắm.
…
Tuy Hứa Thu không phải nhân viên y tế chuyên nghiệp, nhưng mà cô biết một chút, muốn chữa trị cho người dị ứng, ít nhất phải để đối phương cách xa nguyên nhân dị ứng trước.
Nếu dị ứng đồ ăn, nghiêm trọng mà nói thì phải tới bệnh viện rửa ruột.
Thứ khiến con thỏ trắng to dị ứng là thuốc bột phun ra, đương nhiên phải rửa sạch tất cả những thứ dính trên người anh trước.
Trong tình huống thông thường bọn họ sử dụng sữa tắm xà phòng linh tinh, hẳn là đều không có vấn đề gì, nhưng mà sợ tình hình dị ứng của đối phương nặng thêm, Hứa Thu quyết định dùng nước sạch rửa sạch cho đối phương.
Cô lấy vòi hoa sen trên tường xuống, mở nước mức mạnh nhất.
Rất nhanh bồn tắm chứa đầy nước, Hứa Thu dùng miếng bông nhét mũi đối phương trước, sau đó mở vòi hoa sen, nhắm ngay nửa người trên của đối phương cố gắng rửa sạch.
Tai của con thỏ còn có mặt mũi má tương đối mỏng, dòng nước không thể mở quá to, cần phải rửa sạch từng tí.
Nửa người dưới có bộ phận không thể miêu tả, toàn bộ do người máy trợ giúp rửa sạch.
Chỉ ngâm mình trong nước mà nói có khả năng trong nước vẫn còn lớp thuốc.
Hứa Thu lại chỉ huy hai người máy mỗi người cầm lấy tay của đối phương, sau đó người máy giống như Transformers không ngừng kéo duỗi lên trên.
Hai người máy được kéo thon dài một trái một phải treo con thỏ to lên, cọ rửa tới tới lui lui mấy lần.