Chương 246: Đúng rồi, bên ngoài có gió tự nhiên!
Lông của con thỏ to rất dày, bộ lông đều trở nên ướt đẫm mà rủ xuống, thoạt nhìn gầy đi nhiều, không ngờ tới đối phương nhìn có vẻ mượt mà như vậy, trên thực tế đều là mập giả tạo.
Lại để người máy tiến hành rà quét nhiều lần, xác định trên người đối phương không còn bọt trắng kia nữa, Hứa Thu mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Sau khi xử lý đơn giản xong, Hứa Thu lại cạy miệng đối phương ra, sau đó nhét thuốc dị ứng vào.
Thuốc dị ứng mua trong cửa hàng của hệ thống có tác dụng đối với người ở thời đại của cô, nhưng mà cô không biết có tác dụng đối với người 3000 năm sau hay không.
Bộ lông của con thỏ đều ướt đẫm, bộ lông của anh dày như vậy, nếu vẫn luôn ẩm ướt dính vào người, chắc chắn lại sinh bệnh.
Đợi nước trong phòng tắm đều được dọn sạch, Hứa Thu lại bảo người máy kéo anh ra, đặt trên mặt đất sau đó dùng máy sấy mở mức lớn nhất.
Hứa Thu bảo đám người máy cùng tới sấy, so với con người thì những trợ lý này máy móc hơn, bởi vì là mệnh lệnh tạm thời, động tác của bọn họ cũng tương đối đơn giản, chỉ biết lên xuống trái phải, chắc chắn không thể cẩn thận giống như nhân loại.
Hứa Thu ngồi xổm bên cạnh nhìn chằm chằm, thường chỉ huy người máy lật con thỏ lại gì đó.
Giống như lật bánh rán, máy sấy dùng lâu mà nói, độ ấm sẽ trở nên tương đối nóng, còn phải chú ý độ ấm không thể quá cao, tránh cho đốt chọi lông của đối phương.
Nhiệt độ thấp bị phỏng cũng rất nghiêm trọng, thường phải điều tiết khống chế độ ấm, điều chỉnh nóng nực sang nhiệt độ thấp hơn.
Đầu của con thỏ khá to, máy sấy chiếm diện tích còn quá nhỏ.
Không có tài nguyên vẫn luôn dùng hệ thống kiểm soát nhiệt độ chưa làm ra thứ như quạt điện gì đó.
Hiện giờ làm mà nói có bản vẽ cũng không kịp.
Gió to, thứ gì có thể thổi gió to giống như vậy.
Đúng rồi, bên ngoài có gió tự nhiên!
Trong quá trình bị lăn lộn, cuối cùng Ngôn Đông mở mắt ra.
Đầu óc trì độn giống như hồ nhão của anh, cuối cùng cũng kịp phản ứng hiện giờ anh bị dị ứng.
Hứa Thu thấy thế thở phào nhẹ nhõm: “Hiện giờ anh cảm thấy thế nào? Có khỏe không?”
“Có chút mất trọng lực…”
Con thỏ to phát ra giọng nói mơ hồ không rõ, sưng to trên mặt anh đã biến mất, nhưng còn chưa hoàn toàn khôi phục.
Dị ứng nghiêm trọng đều phải truyền dịch, nhưng chỗ của Hứa Thu không có thiết bị truyền dịch tương ứng, cô cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Ừm…”
Con thỏ to cảm thấy trạng thái của mình có chút kỳ lạ.
Anh phát hiện mình từ trên cao nhìn xuống Hứa Thu, cái đầu của Hứa Thu không phải đặc biệt cao gầy, có lẽ khoảng 1m6, hình thái con thỏ to đứng dậy không chênh lệch quá nhiều với Hứa Thu.
Đôi mắt của Ngôn Đông vô cùng trì độn chuyển động, sau đó phát hiện dưới lòng bàn chân mình lơ lửng.
Ngôn Đông: Sao lại thế này? Chẳng lẽ hiện giờ anh vẫn đang nằm mơ?
Lúc này vừa vặn có cơn gió thổi tới, thổi cả cơ thể thỏ của anh lắc lư trong không trung.
Cảm giác bị gió thổi vào mặt quá chân thật, hơn nữa chỗ sưng to còn mơ hồ truyền tới cảm giác đau đớn, nằm mơ mà nói sẽ không đau đớn như vậy mới đúng.
Ngôn Đông nheo mắt lại, nỗ lực nhìn về phía mắt Hứa Thu, trong đôi mắt cô có ảnh ngược nho nhỏ.
Ở giữa ảnh ngược này, anh đang treo trên giá treo quần áo trong sân, phía giữa có dây thừng thô to, anh giống như áo bông to của đám trẻ, bị kẹp ở trên sào phơi đồ cỡ to cho gió thổi.
Ngôn Đông: Anh cảm thấy người phụ nữ trước mắt chắc chắn muốn mưu sát anh, sau đó cướp lấy tài sản của anh.
“Vốn dĩ giá áo này đặt ở bên ngoài nhà trẻ nhưng nhiệt độ ở nơi đó quá thấp, tôi sợ anh bị cảm lạnh, độ ấm của nhà trẻ vừa đủ. Tuy có gió thổi qua, nhưng mà sẽ không lạnh lắm, hiện giờ anh cảm thấy thế nào?”
Tinh linh AI gấu trúc đã tới một chuyến, đối phương kiểm tra tình hình của đ, tán đồng một loạt cách làm của Hứa Thu.
Trong tình huống có điều kiện, đương nhiên con thỏ to đáng thương sẽ không bị làm chật vật như thế, nhưng ai bảo điều kiện chữa bệnh của nhà trẻ bọn họ tương đối đơn sơ.
“Thuốc…”
“Cần cái gì?”
Hứa Thu luôn đặc biệt bao dung đối với người bệnh lông xù, đặc biệt là làm hại đối phương thành ra như thế, còn là giáo viên nhà trẻ bọn họ.