Chương 247: Thật sự tốt quá!
Tuy đây là chuyện do Kim Tinh Tinh làm ra, nhưng cho dù là thời đại nào, người phụ trách cũng cần gánh vác trách nhiệm nhất định.
“Tôi có thuốc, trong ngăn kéo thứ ba ở phòng thí nghiệm, mang tới đây, tôi tự tiêm.”
Nghiêng đầu dặn dò người máy, người máy đi lấy đồ cho anh ta sẽ nhanh hơn để cô đi lấy.
Hơn nữa bọn họ nện bước ổn định, không làm vỡ một đống sản phẩm thủy tinh yếu ớt, đã mang đống thuốc liên quan tới đây.
Dựa theo yêu cầu của Hứa Thu, Hứa Thu thả anh từ trên giá xuống, sau đó lấy thuốc và ống tiêm cho đối phương.
Bởi vì dị ứng chưa hoàn toàn mất đi, trạng thái của đối phương hiện giờ vô cùng nghiêm trọng.
Ngôn Đông không chỉ gương mặt biến thành vòng tròn to, ngón tay cũng từ mảnh khảnh biến thành củ cải bụ bẫm, mức độ linh hoạt giảm xuống.
Nhìn động tác run rẩy của đối phương, Hứa Thu anh dũng nhận lấy thuốc: “Anh cứ nói thẳng là được, để tôi làm giúp anh.”
Ngôn Đông nhìn cô với ánh mắt không quá tin tưởng, nhưng lúc này cánh tay của anh không nắm được ống nghiệm, hơn nữa ngón tay còn không chịu khống chế phát run, ngay lúc này chỉ có thể ỷ lại vào Hứa Thu.
Nước thuốc điều chế xong nhanh chóng từ tĩnh mạch của Ngôn Đông truyền vào cơ thể anh, trạng thái dị ứng của đối phương nhanh chóng biến mất với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Thật sự tốt quá!
Nhìn tới đây, Kim Tinh Tinh vẫn luôn ở phía xa quan sát thở phào nhẹ nhõm.
Cô ta sợ đối phương nhìn thấy cô ta, bởi vì cảm xúc kích động, lại thiếu oxy ngã xuống lần nữa, cho nên lúc này không dám lộ diện.
Cũng may có hiệu trưởng ở đây, cũng may Ngôn Đông cũng rất giỏi, vậy mà có thể tự điều chế thuốc cứu mình.
“Tình hình của anh hiện giờ, còn cần phải nghỉ ngơi thật tốt.”
Lúc này Hứa Thu hạ quyết định: “Đưa tiến sĩ D đến ký túc xá đi.”
Hiện giờ viện nghiên cứu ngầm đã quét dọn sạch sẽ, nhưng Hứa Thu cảm thấy đối phương sẽ không muốn ở đó, nên đưa anh về chỗ cũ.
Cô không cần dò hỏi những người khác, trực tiếp làm ra quyết định: “Đưa anh ta đến phòng ngủ đi.”
Người bệnh cần nghỉ ngơi để khôi phục cơ thể chịu hao tổn và tâm hồn chịu kinh hãi.
“Tôi không muốn…”
Ngôn Đông tỏ vẻ từ chối, rốt cuộc là người phụ nữ nhẫn tâm này còn muốn làm gì anh?
“Anh nói chuyện không tính, tôi định đoạt. Hiện giờ đầu óc anh không tỉnh táo lắm, nghe tôi.”
Hứa Thu kéo ghế dựa ra, là ghế dựa ở văn phòng của cô.
Phía dưới có bốn bánh xe, có thể chuyển động lên xuống.
Hứa Thu nhét con thỏ to lên ghế, sau đó điều chỉnh ghế ngả về sau, đẩy ghế này đến cửa thang máy.
Tuy trước mắt ký túc xá của bọn họ chỉ có ba tầng, nhưng thang máy được trang bị ngay từ đầu, lúc này dùng để đẩy người bệnh vô cùng thích hợp.
Khi Hứa Thu đẩy con thỏ to cảm thấy sỉ nhục một đường tiến về trước, đám trẻ còn tránh ở chỗ tối nhìn lén?
Hứa Thu quay người, dùng ngón tay đặt bên môi, ý bảo đám trẻ im lặng, khoan hãy đuổi theo, người bệnh luôn vô cùng yếu ớt, hơn nữa sẽ đột nhiên biểu lộ lòng tự trọng một cách khó hiểu.
Dù sao cô đều đã thấy cảnh tượng mất mặt nhất của con thỏ to này, không cần những người khác tới kích thích trái tim yếu ớt nhạy cảm nhất của anh.
Hứa Thu đẩy đối phương đến phòng ở tầng 3, xuất phát từ bồi thường, phòng của con thỏ vốn trụi lủi được cô làm cải tạo nhất định, vốn định nhận lỗi với đối phương.
Nhưng mà sau khi Ngôn Đông trở về, cứng rắn trốn ở phía dưới, vẫn luôn không trở về xem.
Hiện giờ Hứa Thu cảm thấy may mắn, cũng may lúc trước cô đã cải tạo nơi này, ít nhất có thể để người bệnh nằm thoải mái một chút.
Cô kéo rèm ra, dưới sự trợ giúp của người máy, ấn con thỏ to hành động vẫn có chút chậm chạp lên giường to mềm mại, sau đó đắp chăn cho đối phương còn nhét gối ôm cà rốt đỏ rực vào tay con thỏ to.
Giường của đối phương là Hứa Thu đặt làm, suy nghĩ tới đối phương có hai hình thái hình người và con thỏ, nên cho đối phương giường to dài khoảng 2m2 rộng 2m.
Hứa Thu làm phòng này theo phong cách đơn giản, toàn bộ vách tường đều sơn màu trắng.
Chế tạo linh kiện nhỏ tương ứng, thật sự phải tốn tâm tư, lúc đó không đủ thời gian Hứa Thu đặt ở phòng này là đồ đạc cô mua được, mua sắm ở cửa hàng của hệ thống cả bộ gia dụng đặt trong phòng.