Chương 265: Vẫn thiếu một người
Cô ta bây giờ còn một đống tình thương của mẹ chưa dùng tới, Hứa Thu phát tiền lương cho cô ta, trên cơ bản Kim Tinh Tinh đều lấy mua đồ Lị Lị thích.
Nhưng mà chút tiền đó tiêu ra ngoài, ngay cả tiếng vang đều không nghe thấy được.
Rất muốn mua mua mua cho con gái, trang điểm cho cô bé thành bé Hồ Ly đáng yêu nhất trên thế giới này.
Cô ta còn muốn chụp dáng vẻ của con gái, cho toàn thế giới xem.
Nhìn xem, đây là con gái của cô ta, sinh vật đáng yêu nhất trên thế giới này.
Còn công việc, Kim Tinh Tinh tin tưởng dựa vào thực lực của mình, cho dù ba năm sau ra ngoài cũng nhất định có thể Đông Sơn tái khởi.
Thật sự không được thì dùng tiền kiếm từ ba năm trước, đến lúc đó mình đi làm tư bản, tự mình đầu tư phim của mình.
Đám trẻ chạy đi rất xa, đi khoảng nửa tiếng thì đám trẻ lục tục trở về.
Bọn họ vẫn nhớ rõ đường về nhà, bắt giữ hơi thở trong không khí trở về theo phương hướng tới.
Hoa Lan là người trở về trước tiên, cho dù đi chậm vẫn có chút kích động, tốc độ chạy đi cũng có hạn, hơn nữa so với những hạt cát nóng chân, nó vẫn thích cuộc sống trong nhà trẻ hơn.
Từ bắt đầu đến bây giờ, không còn kích động như vậy trở về, sau đó lại chạy tới bên cạnh tiểu đệ cây trúc khoe khoang.
“Hoa Thanh, mau nhìn xem, cậu có phát hiện hôm nay tôi có chỗ nào khác không?”
Cây trúc phát ra tiếng vang lá cây xào xạc, Hứa Thu nghe không hiểu gì.
Ngay sau đó trở về là Bạch Táp, sau đó tới tiểu nhân ngư, Châu Nương.
Nơi này đều là hạt cát và nham thạch, không có nước gì, đối với tiểu nhân ngư và Châu Nương mà nói, sau khi rời khỏi nước bọn họ chắc chắn sẽ ngoẻo.
Bởi vì hoàn cảnh quá ác liệt, thực ra bọn họ không đi quá xa.
Sau khi đi không lâu, Do Vũ và Châu Nương phát hiện thế giới bên ngoài chỉ như vậy, hai đứa bé thủy sinh nâng đỡ nhau, dựa theo tuyến đường ban đầu trở về.
Hai anh em dơi nhỏ đã trở lại, Mộc Chức dựa vào người đứa bé nào đó, đáp nhờ xe cùng trở về.
Thứ hai từ dưới lên là Tiểu Thanh Sa, thuộc tính của Thanh Sa là thổ, vừa vào hạt cát nó giống như cá vào biển.
Con rắn nhỏ xinh đẹp này vặn vẹo ở trong hạt cát, chơi một lúc lâu mới về nhà trẻ.
“Điểm số.”
“1.”
“2.”
…
“9.”
Đám trẻ dừng lại, bọn họ lại đếm ngược lại.
“10.”
“9.”
…
2.”
“1 ở đâu? 1 ở đâu?”
Không có ai trả lời, vẫn thiếu một người.
Đếm tới đếm lui, thiếu một người ầm ĩ nhất.
Bọn họ trở về lâu như vậy, vậy mà không phát hiện không thấy Nguyên Cửu!
…
“Không phải là Nguyên Cửu đi lạc đấy chứ?”
Hứa Thu hỏi đứa bé khác: “Trên đường về các em có nhìn thấy Nguyên Cửu hay không?”
Đám trẻ đều cùng lắc đầu: “Không có ạ.”
“Vậy khi đi ra ngoài thì sao, thấy em ấy đi hướng nào không.”
Ngay sau đó Châu Nương chỉ phía tay trái Hứa Thu: “Hình như cậu ấy đi về phía đó.”
Đứa nhỏ này đều đi ra ngoài lâu như vậy, thực ra mới đầu đi ra ngoài cũng không có quá nhiều ý nghĩ.
Nhưng mà lại chậm trễ chắc chắn không được, bọn họ nên nhanh chóng đi ra ngoài, tìm con vẹt nhỏ lạc đường trở về.
Cát vàng ở nơi này khắp nơi đều giống nhau, không có vật nào đó để đánh dấu, đám trẻ rất dễ bị lạc đường.
Cô không nên dễ dàng yên tâm để chúng nó chạy loạn như vậy, Hứa Thu cảm thấy tự trách, nhưng hiện giờ không phải lúc tự trách.
“Cô Kim, cô dẫn bọn nhỏ đi ăn cơm, trong phòng bếp đã chuẩn bị xong xuôi, làm phiền bưng ra một lát, số 1-12, còn có tháng 12 vừa đến, bọn mi đi theo tôi cùng nhau ra ngoài tìm kiếm. Những người khác không cần đi ra ngoài, nếu không cô lại phải đi tìm các em.”
“Chúng em sẽ không đi linh tinh, hiệu trưởng yên tâm.”
“Ừm, mọi người đều rất ngoan.”
Hứa Thu nhìn đám hamster trong sân: “Các anh cũng cùng đi tìm đi, hai người một nhóm, nhiều người tìm sẽ nhanh hơn.”
Không biết con vẹt ngốc kia đi bao xa, có phải lạc đường sau đó ấm ức khóc ở trên đường hay không.
Hứa Thu cầm mũ đội lên, lại quấn khăn quàng cổ kín mít, đeo túi đựng đồ ăn vặt và một chai nước nhỏ ra cửa.
Nhỡ đâu tìm được trên đường, có thể cho đứa bé ăn trước đỡ đói.
Tuy có chút tâm bất cam tình bất nguyện, nhưng đám hamster cũng theo ra ngoài.
Nhìn biểu cảm của bọn họ, Hứa Thu lại lấy một đống túi ra, mỗi túi đều chứa một ít bánh quy còn có một chai sữa dê nhỏ.
Mỗi người cầm hai túi.