Chương 266: Máy thu thập tài nguyên
“Nếu gặp phải thì để cậu bé ăn, không gặp được thì đều của các anh.”
Chắc chắn chỉ có một người gặp con vẹt kia, như vậy nói lên phần lớn mọi người đều có thể ăn hai phần.
Trong túi của đám hamster còn cố ý thêm ít hạt giống hoa hướng dương, thơm ngào ngạt, là mới xào trước đó không lâu.
Biểu cảm trên mặt bọn họ từ khó coi trở nên vô cùng vui sướng.
Dù sao hiện giờ không có chuyện gì làm, tìm người tốt hơn làm culi nhiều.
Tìm được người sớm một chút thì có thể một mình ăn một phần, đám hamster này lập tức hưng phấn xông ra ngoài, đám người máy cũng đuổi kịp.
Đúng là đám hamster dễ dàng thỏa mãn.
Bên Hứa Thu không có người đi cùng, cô tự mình lái xe.
Lần trước khi đám Đường Nạp Đức đến đây, đã vận chuyển một chiếc xe từ trên phi thuyền vũ trụ tới, xe nhập khẩu từ nơi khác không cần giấy phép, ô tô tự động lái còn có chức năng hướng dẫn.
Trên xe có thể ngồi được mấy người, vậy mà Ngôn Đông vốn nên trở về làm nghiên cứu lại chủ động xin ra trận:
“Tôi đi cùng cô ra ngoài đi.”
Hứa Thu vô cùng kinh ngạc nhìn anh một cái, rõ ràng không ngờ tới con thỏ này sẽ tốt bụng như thế.
Dù sao tuy đối phương có đôi khi thoạt nhìn hơi ngốc một chút, nhưng mỗi lời nói hành động của đối phương có thể thấy được, bản chất của con thỏ to này lãnh khốc vô tình, căn bản không thích lo chuyện bao đồng.
“Vậy anh cũng lấy một phần đi.”
Ngôn Đông cầm mấy máy móc nhỏ lên xe.
“Đây là gì thế?”
“Máy thu thập tài nguyên.”
Tài nguyên của viện nghiên cứu ngầm có hạn, anh luôn phải đi ra ngoài kiếm chút đồ trở về.
Tuy nói chính anh tự đi thì có thể đi xa hơn, nhưng đồ cầm trong tay tương đối có hạn, vừa vặn có thể đi nhờ xe này của Hứa Thu, nhìn xem phong cảnh ở chỗ xa hơn.
Hứa Thu: …
Cô đã biết con thỏ to này căn bản không vì Nguyên Cửu, chỉ vì nghiên cứu mà.
Cửa xe tự động mở ra: “Đi lên đi.”
Hứa Thu ngồi ở vị trí điều khiển, tuy chiếc xe là tự động lái, nhưng nếu xuất hiện trục trặc mà nói, cũng cần chủ nhân như cô tới thao tác.
Ngôn Đông ngồi ở ghế phụ, một chai nhỏ từ trong tay anh rơi ra, anh buông vật nhỏ đang cầm ra, nó phồng lên, bay lên trời như một quả bóng bay, rồi trôi ra bên ngoài.
“Đây là gì thế?”
“Máy thu thập không khí.”
“Phải kiểm tra độ ấm độ ẩm.”
Cho dù một người có năng lực cỡ nào, muốn kiểm tra độ ấm độ ẩm ở nơi nào đó, cùng với những số liệu liên quan, đều phải dựa vào bản thân đi thu thập.
Ngôn Đông thuộc phái làm thật, có thể ra tay thì tuyệt đối không nói nhiều.
Đương nhiên đám trợ lý và nhân viên công tác của anh tình nguyện anh nói ít một chút, tiến sĩ D nói chuyện luôn đâm vào tim người ta, dễ dàng khiến người ta hoài nghi nhân sinh, cảm thấy mình có khả năng là tên thiểu năng trí tuệ.
Trong tay anh có nhiều vật nhỏ như vậy, một hộp nhỏ màu đen hình vuông được buộc vào loại khí cầu nhỏ đó, mỗi khi anh đi một đoạn đường nào đó, Ngôn Đông sẽ ném một cái máy bắt giữ không khí ra ngoài, sau đó thu hồi lại.
Hứa Thu không phải là nhân viên nghiên cứu, hỏi một câu xong thì không nói nữa, hiện giờ cô chỉ nghĩ tới con vẹt nhỏ, căn bản không có tâm tư để ý tới anh.
008 dựa theo hơi thở Nguyên Cửu lưu lại trong không khí, nói rõ phương hướng cho Hứa Thu, gió quá mạnh, thổi mùi Nguyên Cửu để lại đi khắp nơi.
Cho dù là 008, cũng chỉ có thể cho được vị trí đại khái, vẫn cần Hứa Thu không ngừng tìm kiếm.
Sau khi ném hộp vuông nhỏ xong, Ngôn Đông lại ném những thứ khác ra, rõ ràng là cảnh tượng lãng mạn căng gió, nam đẹp trai nữ xinh gái, hình ảnh đẹp giống y như tranh vẽ, nhưng hai người không có một chút tâm tư kiều diễm.
Hứa Thu cầm một cái kính viễn vọng trên tay, đồng thời 008 còn đang phát huy tác dụng theo dõi, rà quét bất cứ lúc nào vì cô.
“Ở phía đông nam, kiểm tra được sinh mệnh thể khả nghi.”
Giọng nói này đột nhiên vang lên, Hứa Thu còn tưởng là 008 nói.
Nhưng 008 không có giọng nói dễ nghe như vậy, cô kịp phản ứng lại.
“Anh nói gì cơ?”
“Từ hình ảnh dò xét trở về có thể thấy, cái đầu của người kia hơi to, không phải đám hamster đáng ghét kia, cũng không phải con chim nhỏ ồn ào kia.”
Bàn tay đẹp của thiếu niên vươn tới trước mặt Hứa Thu, mở ra màn hình hình ảnh ở phía trên.
Ngón tay của anh nhẹ nhàng chạm lên màn hình một lát, sau đó phóng to điểm đỏ lập lòe kia, phía trên biểu hiện thành đồ án một con chim.
“Con này to hơn con chim nhỏ ồn ào kia mấy chục lần, có thể là sinh vật bản địa.”
“Nơi này là nơi nào?”
“Dựa theo hình vẽ, cách phía đông nam chúng ta khoảng 100 kilomet.”