Chương 312: Hiệu trưởng, lại đây chơi cùng bọn em đi
Khăn quàng cổ, mũ, bao tay của Hứa Thu đều có màu đỏ, quần áo là màu vàng rực rỡ, bởi vì thời tiết thật sự quá lạnh, mặc như vậy quần áo vẫn khẽ phiêu phiêu trong thời tiết này, gió thổi qua vẫn sẽ có cảm giác lạnh buốt, quần áo của Hứa Thu căng phồng thật to.
Dáng vẻ của cô như vậy đứng ở trong tuyết, tất cả đứa bé liếc mắt một cái đều có thể phát hiện sự tồn tại của cô.
“Hiệu trưởng, lại đây chơi cùng bọn em đi!”
“Không đi không đi, các em tự mình chơi đi, phải chú ý đúng mực.”
Nói thì nói như vậy, Hứa Thu không dám hoàn toàn rời đi.
“Haizz, Mộc Chức bị em chôn ở dưới tuyết, nhanh đào em ấy ra.”
“Hoa Lan, khống chế một chút, dùng nhiều dây đằng như vậy là hành động gian lận.”
Đám trẻ có lạc thù chơi trò chơi, Hứa Thu cũng là khi thấy bọn họ chơi quá mức mới xen miệng nói một câu, tránh cho xuất hiện chuyện không cần thiết đả thương người khác.
Loại thời tiết này cho dù là máy móc trị liệu, hiệu suất đều trở nên chậm một chút, mùa đông bị thương cũng không phải chuyện tốt.
Miệng vết thương dễ dàng vì rét lạnh nhiễm trùng, gây ra một số bệnh không cần thiết.
Cô dậm chân mình, đi dạo qua lại dưới hành lang.
Đám trẻ chơi liên tục hai tiếng, số bước trên vòng tay vận động của Hứa Thu cũng tăng lên không ít.
Suy nghĩ đến đám trẻ từng bị vòng cổ trói buộc, có khả năng không thích trên người mình đeo vật trang trí khá to, nên Hứa Thu đã làm vòng tay vận động cho đám trẻ.
Cô dựa theo trí nhớ của mình, định chế vòng tay vận động từng mua cho cha mẹ.
Là sản phẩm công nghệ cao ở trên tinh cầu có nhiều thứ lạc hậu, nhưng bên khu nhà giàu thì mua được khá nhiều.
Tránh cho số liệu liên quan của đám trẻ bị lộ ra, Hứa Thu lựa chọn nguyên liệu liên quan từ trong đống rác bên khu nhà giàu, lại dựa theo bản vẽ trong cửa hàng của hệ thống, chậm rãi tạo thành.
Ở nơi này đã hơn một năm, Hứa Thu cảm thấy nếu bây giờ mình xuyên trở về mà nói, nói không chừng sẽ trở thành một đại sư thủ công vô cùng ưu tú.
Vòng tay này không có chức năng kết nối mạng ngôi sao bên ngoài, nhưng Hứa Thu có thể tìm ra vị trí của đám trẻ khi ở trong nhà thông qua thiết bị định vị ở bên trên.
Bên trong còn có thể theo dõi tần số nhịp tim và nồng độ oxy trong máu của đám trẻ bất cứ lúc nào, giống như một chiếc vòng tay thể thao bình thường.
Bên trong nhà trẻ còn có một bảng nhỏ đặc biệt, chính là bảng vận động mỗi ngày.
Bảng vận động sẽ dựa theo tổng vận động đám trẻ làm được đo lường ra bước chân thực tế, còn có thể tham khảo chủng tộc và nhân tố của đám trẻ, cho ra chỉ tiêu cuối cùng.
Tránh cho một số đứa bé gian lận bằng cách treo vòng tay lên máy quay tốc độ cao.
Tuy người đứng hạng nhất không có khen thưởng thực tế gì, nhưng mỗi ngày chân dung đứng hạng nhất đều xuất hiện trên màn hình khởi động của đám trẻ.
Hứa Thu nhìn vòng tay vận động một lát, trên màn hình là bé Hồ Ly đáng yêu.
Cô cũng phải nỗ lực, cho dù không thể đứng hạng nhất, cũng phải làm tấm gương cho đám trẻ mới được.
Hứa Thu vỗ bụng mình, có chút ưu thương nghĩ, mấy ngày nay thật sự ăn quá nhiều, không vận động nhiều, đợi đến đầu xuân cô không phải hoa xinh đẹp mùa xuân, mà là dưa trắng trẻo mập mạp.
Đám trẻ nghịch tuyết mấy ngày xong, thì mất đi hứng thú với chuyện này.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, cho dù là cư dân bản địa trên Hắc Tinh, cả ngày đều đóng cửa ở trong nhà mình, không thấy được người nào đi ra.
Hứa Thu gõ đinh đinh bang bang ở xưởng sản xuất, sau đó thần bí ôm một đống cờ lê và giày xuống.
“Tinh thần thể thao không thể mất đi, mùa đông chúng ta không chơi đánh bóng, chơi trượt băng.”
Hiện giờ hoạt động trong nhà của bọn họ thu nhỏ đi nhiều, sân vận động cũng không làm sân trượt băng gì đó.
Nhưng mà ở bên ngoài căn nhà này, là sân trượt tuyết và sân trượt băng thiên nhiên.
Lúc trước còn chưa làm được trang bị, Hứa Thu không cân nhắc tới hạng mục này.
Hoạt động mới lập tức dấy lên hứng thú của đám trẻ, gần chỗ bọn họ có một ngọn núi thấp, đám trẻ mặc đồ phòng hộ chắc chắn chạy lên trên núi, sau đó trượt xuống dưới phần phật.
Bọn họ trượt rất ổn định không sợ ngã, có đôi khi không cẩn thận ngã lộn nhào vào trong nền tuyết, sau đó lại nhô cái đầu nhỏ ra, phát ra tiếng cười khanh khách vô cùng vui sướng.