Chương 317: Mẹ, hình như con nghe thấy tiếng bạn học của con
Móng vuốt của gấu mèo rất sắc bén, hơn nữa bọn họ rất thích sạch sẽ, lần nào cũng có thể hoàn thành rất tốt.
Nhưng mà đám cố chủ không cho nhiều tiền, tuy bọn họ có tiền, còn có thể cầm mấy thứ này bán được với giá cao, nhưng mà đối với việc trả tiền cho người làm thuê, không thể nghi ngờ kẻ có tiền ở Hắc Tinh là nhà tư bản mỗi lỗ chân lông đều chảy máu dơ bẩn.
Chỉ có nhà trẻ đệ nhị mới tới tốt hơn một chút, tuy cũng lấy tiền, nhưng so với những cống hiến của bọn họ quả thực như làm từ thiện.
Không biết nhà trẻ đệ nhị này có thể mở trên con phố này bao lâu, cha A Cát nỗ lực mài giũa gỗ trong tay, trong lòng tràn ngập chờ mong nhà trẻ mới này có thể ở lâu hơn một chút.
Mẹ A Cát thì giặt quần áo giúp người ta, bọn họ múc nước từ giếng nước sâu lên, cho dù là mùa đông rét lạnh cũng ấm áp, sẽ không bị đông lạnh tay.
Mẹ A Cát nhận công việc giặt quần áo cho người ta, giặt một bộ quần áo nhận được nửa lục kim tệ, loại quần áo khó giặt thì một lục kim tệ.
Khi ít thì mười mấy bộ, khi nhiều thì một ngày có thể giặt bảy tám chục bộ, một tháng có thể kiếm được không ít tiền.
Học phí là một học kỳ nộp một lần, lúc trước bọn họ trên cơ bản vét sạch tiền trong nhà, còn phải nỗ lực vì học phí học kỳ sau cùng với phí sinh hoạt.
A Cát giúp mẹ mình giặt quần áo nhỏ hơn, cậu bé cắt trụi móng tay của mình, mấy bộ đồ này tương đối mỏng manh, chậm rãi dùng ngón tay mình giặt sạch.
Nếu đeo bao tay mà nói rất dễ dàng không khống chế được lực của mình, hơn nữa có một số chỗ căn bản không có biện pháp giặt sạch, mùa đông nước còn lạnh rất nhanh, cách một thời gian phải múc nước lên đổi nước.
Tuy kiếm tiền rất vất vả, nhưng nghĩ tới cuộc sống càng tốt hơn trong tương, người một nhà đều tràn ngập nhiệt tình.
Ngay lúc này, A Cát đột nhiên nghe thấy có tiếng kêu to ở bên ngoài.
“Mẹ, hình như con nghe thấy tiếng bạn học của con.”
“Ai da, ai thế?”
Thực ra học sinh trong nhà trẻ không nhiều, mẹ quen gần hết, nhưng mà cô ta không phải người giỏi ăn nói, bình thường im lặng làm việc, cũng không có giao lưu gì với những học sinh khác.
Nhưng mà trên đường đi bọn họ biết nhau, cộng thêm đưa đứa bé đi học, thỉnh thoảng sẽ nói mấy câu.
Nhưng mà mẹ A Cát không nghe thấy.
“Gió ở bên ngoài to như vậy, thời tiết còn lạnh như thế, bạn học của con tới đây làm gì?”
“Con chắc chắn không nghe nhầm, hình như nói đang bán đồ gì đó.”
“Xem có phải bọn họ muốn thu thứ gì hay không!”
Bản thân nhà trẻ sẽ có quầy bán đồ ăn vặt, đồ vật bán ở đó đều có chất lượng rất tốt, hơn nữa giá cả tương đối rẻ, nhưng mà lần nào cũng bán với số lượng rất ít, A Cát muốn cướp cũng không cướp được.
Nghĩ như vậy, giọng A Cát không nhịn được hưng phấn hơn.
Cậu bé mở cửa ra một khe hở, gió lạnh thổi từ bên ngoài vào, khiến quần áo ở bên trong nhà lập tức phồng lên.
“Làm gì có người nào?”
Bên ngoài trắng xóa một vùng, sáng chói mắt.
Cha A Cát hắt xì một cái, lạnh đến mức xoa tay: “Nhanh đóng cửa vào, một chút hơi ấm đều không còn nữa.”
Vốn dĩ không phải dân bản xứ trên Hắc Tinh, tới nơi này nhiều năm như vậy vẫn không thể thích ứng với khí hậu bên này.
Nhưng mà người nghèo cũng có cách sống của người nghèo, phía trên nhà ở của bọn họ đều có nguyên liệu chuyên phòng lạnh, tuy nhà ở rách nát tung tóe, nhưng nguyên liệu phòng lạnh này đắt hơn ngôi nhà.
Tuy không thể khiến ngôi nhà đặc biệt ấm áp, nhưng đốt một ít than lửa, cũng ở trong phạm vi bọn họ có thể chịu được.
“Thật, con nhìn thấy bọn họ, là bạn học Do Vũ!”
“Do Vũ, cha từng nghe nói, hình như rất lợi hại.”
Trên con phố này có một bức tranh chấn động rất đẹp, chính là do đứa bé tên Do Vũ vẽ ra.
Nhìn tác phẩm của người ta, lại nhìn tác phẩm của bản thân, tay người ta đúng là tay giỏi, bọn họ còn chưa mở móng vuốt, vẽ ra cũng là người que diêm xấu xí.
Mấy đứa bé của nhà trẻ đều thuộc nhân vật phong vân, như Do Vũ cũng sẽ được những người khác về nhà kể rất nhiều cho cha mẹ nghe.