Chương 320: Hay là chúng ta cũng đến khu Thượng Đông đi
Bạch Táp là đội trưởng của đội lam không tán thành chuyện đội viên của mình rút lui, cho dù thành tích của Lị Lị thế nào, bên bọn họ chỉ bán được món một lục kim tệ, đúng là mất mặt.
Bạch Táp không thích thua, nhưng tiếp nhận kiên nhẫn dạy dỗ của giáo viên, còn có hiệu trưởng, cậu bé có thể tiếp nhận thất bại của mình.
Nhưng cho dù thất bại, cũng không cần thua khó coi như vậy mới được.
“Có thể là vì người bên này đều quá nghèo, bọn họ cảm thấy mua thứ này không để làm gì.”
Trước đây ở hành tinh hoang, thực ra đám trẻ này không có khái niệm giàu và nghèo rõ rệt, đặc biệt là trước khi hệ thống tiền chưa thành lập, Hứa Thu đều lựa chọn chế độ phân chia cho đám trẻ.
Cô dựa theo sức ăn và sở thích của bọn họ, phân chia đồ ăn cho mọi người, đảm bảo mỗi người đều có thể ăn no, còn ăn rất hài lòng.
Nhưng mà xã hội không phải tốt đẹp như vậy, đặc biệt là trên Hắc Tinh, tồn tại sự khác biệt vô cùng rõ ràng.
Ở trường học, Hứa Thu cố gắng khiến đám trẻ có thể đối xử bình đẳng, không cần đua đòi, không tham mộ hư vinh.
Nhưng mà khác biệt của gia đình là sự tồn tại khách quan, bình thường chúng ta sẽ có tiền tiêu vặt, hơn nữa ăn ở đều có Hứa Thu bao hết, có thể ăn ở nhà ăn, còn có thể dùng tiền tiêu vặt tích cóp của mình mua thứ này mua thứ kia ở quầy bán đồ vặt.
Bình thường tương đối nghe lời, đứa bé biểu hiện tốt hay là nhận được vinh dự, trên tay thậm chí có khoản tiền không nhỏ.
Trong chúng nó có mấy tiểu phú bà tiểu phú ông, tuy khoản tiền đang do Hứa Thu tạm giữ, nhưng cô vẫn luôn xử lý thật tốt cho bọn họ, sẽ không quá mức dung túng dục vọng mua sắm của đám trẻ, nhưng cơ bản đều thỏa mãn yêu cầu của bọn họ.
Đám trẻ chưa từng phát sầu vì tiền, nhưng mà bọn họ từng thấy một số học sinh mới rất keo kiệt, ước gì một đồng tiền có thể bẻ thành mấy cánh hoa.
Bình thường tuy bọn họ không nói gì với đám trẻ kia, nhưng mà cũng tỏ vẻ khó hiểu đối với hành động của bọn họ.
Thứ rẻ như vậy, tiền tiêu vặt có thể mua được, tạm thời không mua được, tích cóp một thời gian sẽ mua được.
Giống như đồ chúng nó bán hôm nay đã có giá vô cùng rẻ, nhưng mà đám người này vẫn luyến tiếc.
Hơn nữa một nhà ba người chỉ ăn hai củ mài, bọn họ ăn một miếng thứ này đã không còn, ba người chia nhau kiểu gì.
Ở trong hoàn cảnh khác nhau, một người rất khó đồng cảm với người khác như bản thân mình cũng bị, ở phương diện nào đó, tâm tư của đám trẻ nhạy cảm còn tinh tế, nhưng phần lớn thời gian bọn họ cũng tương đối thần kinh thô.
Lúc này tự mình thể nghiệm ra được, đám trẻ mới phát hiện kiếm tiền đúng là không dễ dàng gì.
Thanh Sa ở trong nhà nhỏ kiến nghị:
“Hay là chúng ta cũng đến khu Thượng Đông đi, bên đó nhiều người, nếu đám Lị Lị mở thị trường, bên chúng ta cũng nhanh chóng bán được.”
Cậu bé vì có được năng lực ẩn thân, không thích giao lưu với những đứa trẻ khác mấy, thường ngày ở nhà trẻ đều cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình.
Nhưng mà Thanh Sa vẫn luôn dùng đôi mắt của cậu bé quan sát những học sinh mới của nhà trẻ, gia cảnh tương đối tốt mà nói tính tình của đứa bé đều không tệ, phần lớn đều rất hoạt bát, còn thoải mái hào phóng, thành tích cũng dễ dàng cầm cờ đi trước.
Nhưng mà đám nhóc nhà nghèo thì khác, rất nhiều thứ căn bản không nói vệ sinh, còn rất ngốc, ngay từ lúc bắt đầu đều là lót đáy, thi ăn rất nhiều trứng ngỗng to.
Thanh Sa là một học sinh xuất sắc, đương nhiên không thích mấy đứa bé thành tích không tốt lắm.
“Nhà bọn họ không có tiền, không phải lỗi của bọn họ.”
“Hiệu trưởng từng nói, là vì bọn họ là tầng lớp bị bóc lột, nếu muốn giãy dụa ra, phải trả giá càng nhiều nỗ lực hơn người bình thường.”
Rất nhiều phụ huynh đã không cách nào có được tương lai sáng rọi, cho nên bọn họ ký thác hi vọng của mình lên người đứa bé.
Đứa bé thành tích không được tốt lắm, vô cùng quý trọng cơ hội học tập của mình.
“Nhưng mà quà của chúng ta làm sao bây giờ?”
Khi mọi người ra ngoài đều đã nghĩ kỹ, đợi bán xong được mấy thứ này bọn họ phải lấy tiền mình kiếm được góp vào cùng mua quà cho hiệu trưởng.