Chương 319: Mấy thứ này trong nhà chúng tớ có thể tự làm
Cậu bé nuốt nước bọt, sau đó gian nan lắc đầu: “Không cần, mấy thứ này trong nhà chúng tớ có thể tự làm.”
Nông nghiệp cấp thấp tương đối rẻ ở chỗ bọn họ, 3 lục kim tệ có thể mua được 3 bắp ngô, sáu bảy củ khoai tây, không ít củ mài.
Khoai lang đỏ bốn kim tệ có thể mua 1 cân, dựa theo đĩa của đám trẻ, chỉ khoảng năm sáu củ.
Trong nhà cũng có than lửa, nướng một lát sẽ được ăn.
Tuy con gấu mèo nhỏ không phải gấu, nhưng phía dưới xà nhà của bọn họ cũng treo gậy cây ngô.
Giặt một bộ đồ rất vất vả, tuy không được nhiều tiền, nhưng mà ăn luôn như vậy rất đáng tiếc.
“Đồ chúng tớ làm tuyệt đối khác biệt với cậu tự nướng.”
Đám trẻ hùng hổ kéo xe đẩy của mình muốn đi.
A Cát có chút lúng túng, có phải cậu bé làm sai chuyện gì hay không.
“Đợi một lát.” Mẹ A Cát gọi đám trẻ lại.
“Cho bọn cô mấy củ mài nướng đi, bọn cô còn chưa từng ăn củ mài nướng đâu.”
Đám trẻ này đi ở trong gió tuyết, cũng không dễ dàng gì.
“Hân hạnh chiếu cố.”
Đám trẻ hoàn thành giao dịch đầu tiên, bán được tổng cộng hai củ mài nướng, tổng cộng chưa đến 6 kim tệ.
Tiền được đặt trong hộp nhỏ, do Thanh Sa trông giữ.
Nhà gấu mèo nhỏ đóng cửa vào lần nữa, xung quanh không có động tĩnh mở cửa.
Trong chậu của chúng nó còn có rất nhiều đồ ăn chưa được nướng, đám trẻ này vừa lạnh vừa đói ở trong gió tuyết, lấy đồ ăn nướng thơm ngào ngạt chia nhau ăn một ít.
Khi đám trẻ ra ngoài cả đám hùng tâm tráng chí, đi lâu như vậy đều ủ rũ cụp đuôi.
“Kiếm tiền đúng là quá khó khăn (•⌒•).”
…
“Đúng thế, chúng ta đi lâu như vậy chỉ bán được hai củ mài nướng.”
Khi ở nhà trẻ đa số thời gian đám trẻ làm việc đều tương đối thuận lợi, sau khi tuyển học sinh mới, lòng tự tin của bọn họ càng bành trướng trước nay chưa từng có.
Bởi vì đám trẻ phát hiện những học sinh mới này rõ ràng nhiều tuổi, nhưng lại ngốc hơn đám nhóc ít tuổi như bọn họ nhiều.
Ngay cả Hoa Lan luôn cảm thấy tiến độ học tập của mình quá mức thong thả, đều vì đám học sinh mới hơi ngốc này bắt đầu cảm thấy cậu bé là dây đằng thông minh số một số hai trong hệ thực vật.
Đám trẻ tới nhà trẻ bọn họ đi học, không có ai là thực vật, mọi người đều là động vật.
Vật hiếm có mới là quý, so với những thực vật ngay cả nói đều không nói được, cậu bé đúng là thiên tài.
Hưng mà chuyện hiện giờ khiến đám trẻ quá mức lâng lâng cảm nhận được sự tàn khốc của hiện thực.
Do Vũ bất ngờ xen miệng nói một câu: “Nhưng mà mẹ A Cát đúng là xinh đẹp.”
Xem ra bài hát thiếu nhi không sai, cho dù là gấu mèo nhỏ, gấu mẹ cũng dịu dàng xinh đẹp, đặc biệt là khi đối phương lấy đồng lục kim tệ sáng long lanh đưa cho bọn họ, mẹ A Cát càng thêm xinh đẹp.
Con rắn xanh nằm ở trong phòng, buông lục kim tệ ra lại cuốn vào.
Thực ra Hứa Thu còn cho bọn họ ít tiền lẻ, nhưng đây là tiền bọn họ thu hoạch được.
Tuy căn nhà nhỏ rất ấm, nhưng mà ở dưới thời tiết rét lạnh này, Thanh Sa vẫn nhớ căn phòng lớn ấm áp còn có đường ống nước ấm của bọn họ, đặc biệt nhớ cánh tay ấm áp của hiệu trưởng.
“Các cậu nói xem, có phải đám Lị Lị đều bán hết đi trở về rồi không?” Cậu bé vươn đầu nhỏ ra, sau đó nhanh chóng lùi về: “Có phải chúng ta đã đi ra ngoài rất lâu rất lâu rồi không, khi nào mới có thể trở về ăn cơm.”
Ngô nướng, khoai nướng, củ mài nướng linh tinh tuy cũng ăn ngon, còn có đồ ăn do trợ thủ người máy làm, đều không ngon bằng hiệu trưởng tự tay làm.
Hơn nữa so với bữa tiệc lớn bọn họ ăn lúc trước, mấy thứ này chẳng là gì.
“Thời gian mới trôi qua 40 phút, cách giờ ăn cơm mà hiệu trưởng nói còn hơn ba tiếng, cho dù chúng ta chậm rãi trở về, cũng phải đợi ba tiếng.”
Chỗ bọn họ ở cách nơi này không xa lắm, nếu không phải thời tiết ác liệt, dựa theo tốc độ đi đường của bọn họ thường ngày, có khả năng 10 phút là đến, chỉ vì có gió tuyết cho nên tốc độ đi đường của mọi người chậm đi nhiều, quãng đường 10 phút đi nửa tiếng mới đến.
“Tớ cảm thấy bọn họ còn chưa trở về, đường bên kia cũng rất xa, có khả năng bọn họ còn đang bán.”
“Mới bán được hai củ mài nướng.”