Nhà Trẻ Số Một Vũ Trụ (Dịch Full)

Chương 322 - Chương 322. Tớ Cũng Đồng Ý

Chương 322. Tớ cũng đồng ý Chương 322. Tớ cũng đồng ý

Chương 322: Tớ cũng đồng ý

Giống như nhà đệ nhị hiện giờ, bọn họ còn mời bạn nhỏ khác trong nhà trẻ, bảo bọn họ cùng nhau ăn sinh nhật.

Nhưng khi đến lượt Hứa Thu, cô không làm chuyện này.

Chuyện này cũng bình thường, vào sinh nhật người sinh nhật bao giờ cũng là vui vẻ nhất, không cần làm gì, có thể ăn rất nhiều đồ ăn ngon, mà đồ ăn ngon nhất định là đồ bản thân thích ăn nhất.

Nếu để Hứa Thu bận rộn chuyện này bận rộn chuyện kia trong ngày sinh nhật, vậy cô tình nguyện không cần làm gì, nằm một chỗ làm cá mặn sung sướng.

Con rắn xanh nhỏ vươn đầu nhỏ ra:

“Tớ đồng ý, có thể không cần những phần thưởng thi đấu đó, chúng ta sớm bán hết đồ ăn, trở về sớm một chút sau đó mua đồ cho hiệu trưởng.”

“Tớ cũng đồng ý!”

Nói đến hiệu trưởng, đám trẻ khác đều sôi nổi tỏ vẻ hợp tác càng tốt.

Thấy cảnh tượng như vậy Hứa Thu không nhịn được che miệng lại, trong lòng ấm áp, đôi mắt không chịu khống chế hiện lên sương mù.

Dì lớn tuổi, gặp phải chuyện như vậy rất dễ bị cảm động.

Bên ngoài gió lớn tuyết to, Hứa Thu lại chạy vào phòng bếp thêm một cái nồi, nấu nước gừng đường cho mọi người.

Nước gừng thật sự quá khó uống, nhưng nước gừng đường thêm đậu hũ hoa uống rất ngon.

Cô bắt đầu đốt lò, chuẩn bị làm đậu hũ hoa, dùng nước mua sắm từ không gian của hệ thống, tuyệt đối là nước trong núi tinh khiết, không thêm bất cứ thứ gì đều có hương vị ngọt lành.

Nồi trong phòng bếp chậm rãi được đun sôi, Hứa Thu sắp xếp người máy trông coi, sau đó lau màn hình, tiếp tục nhìn đám trẻ ở bên ngoài vất vả làm việc.

Hai đội ngũ bàn bạc quyết định phát huy ưu thế của mọi người xong, bé Hồ Ly nói rõ tình hình gia đình của các bạn học ra.

“Nhà Vân Đóa ở khu Thượng Đông, tớ có phương thức liên lạc với cậu ấy, nhưng tớ không có công cụ liên lạc với cậu ấy.”

Người bên khu Thượng Đông đều lạnh như băng, biểu hiện cũng rất lạnh nhạt.

“Người nhà của Vân Đóa nói chuyện không giữ lời, chưa chắc sẽ để chúng ta tiến vào.”

Mỗi gia đình đều có phiền não của chính mình, tuy trong nhà Vân Đóa có tiền, nhưng cha mẹ cô bé luôn không ở bên cạnh cô bé, mỗi lần tới đón Vân Đóa đều alf người máy bảo mẫu trong nhà.

“Cha Hồ Đồ Đồ là chủ quán nhỏ, nhà bọn họ cũng có một ngôi nhà hai tầng, trong nhà còn có mấy đứa bé.”

Do Vũ nói: “Có khả năng người lớn không thích ăn mấy thứ này của chúng ta.”

Hoa Lan bĩu môi: “Đúng vậy, tớ luôn nghe được đám người lớn nói đồ ăn bên ngoài không sạch sẽ.”

Đồ của bọn họ làm vô cùng sạch sẽ, nhưng luôn có một số phụ huynh sẽ thích nói mấy lời như vậy.

Có một số phụ huynh chưa hài lòng về công tác vệ sinh của nhà ăn nhà trẻ.

Nhà trẻ có nhiều bạn học tới như vậy, Hoa Lan cũng quen rất nhiều người, nhưng ngoại trừ hiệu trưởng ra, cậu bé không có chút hảo cảm đối với phần lớn người lớn ở thế giới này.

“Tớ có thể giúp mọi người trông chừng, nhưng không muốn nói chuyện với bọn họ.”

Ngoại trừ đám trẻ ban đầu trong nhà trẻ ra, những học sinh mới không biết Hoa Lan là thực vật có thể nói.

“Đến nhà Anh Anh trước đi, nhà Anh Anh hẳn là có thể.”

Nguyên Cửu nói: “Anh Anh rất tốt, còn rất hào phóng, chắc chắn sẽ nguyện ý ủng hộ công việc của chúng ta.”

Anh Anh mà Nguyên Cửu nói là một con ưng nhỏ có khí khái anh hùng, tuy đối phương là nữ nhưng không dịu dàng của con gái, trái lại vô cùng khí phách.

Bàn bạc một lát mọi người quyết định đến nhà Anh Anh trước, cho dù không thể bán đồ, cũng có thể thử gọi điện liên lạc với Vân Đóa trước, nhìn xem có thể bán đồ cho đám người có tiền ở khu Thượng Đông hay không.

Bên bọn họ có siêu thị to, gió thổi không tới mưa cũng không đánh tới, tuy nghiêm khắc với bên ngoài, nhưng nói lên phương diện bảo vệ bên trong của bọn họ rất tốt.

Đám trẻ gian nan đi đường trong gió tuyết, cuối cùng cũng dừng lại trước một thân cây to.

Nhà của Anh Anh làm rất cao, cả nhà bọn họ là loài chim, thích ở trên cây.

Nếu không phải vì giao thông trên vách núi không tiện, cha Anh Anh đều muốn xây nhà ở trên vách núi cao cao.

Bé Hồ Ly và Mộc Chức là con gái, hai người nắm tay tiến lên gõ cửa nhà: “Chào anh, nơi này là nhà họ Ân sao?”

Tên của Anh Anh là Ân Tiểu Anh, nhưng mà Anh Anh không thích người khác gọi cô bé là Tiểu Anh, các bạn nhỏ đều thuận theo ý kiến của cô bé gọi cô bé là Anh Anh.

Ra mở cửa là một người đàn ông rất cao, mặc đen như mực, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, như nam minh tinh trong phim điện ảnh nào đó.

Nhưng mà anh ta thoạt nhìn hơi hung dữ, Anh Anh nói anh trai cô bé là cảnh sát, là loại tuần tra khắp nơi, nhưng mà vì nhà bọn họ nghèo không mua nổi nhà ở khu Thượng Đông nên ở bên này.

Bình Luận (0)
Comment