Chương 326: Không nghe được tiếng lòng của chú ấy sao
Đương nhiên là anh ta không cảm thấy hiệu trưởng có thể sinh ra được nhiều đứa bé như vậy.
Cũng có sinh vật sinh nhiều đứa bé như vậy, nhưng mà người ta sinh ra những đứa bé không khác nhau mấy.
Giống như nhà bọn họ, vì gen của cha tương đối bá đạo, hai anh em đều là ưng.
Tuy những đứa bé này rất đẹp, nhưng trông không giống nhau.
Còn có hồ ly, mèo, chim, còn có cá.
Anh ta nheo mắt lại:
“Chú này là thật lòng muốn mua đồ nhà các cháu. Như vậy được không, các cháu bán xong mấy thứ này chắc chắn phải đi về, nếu chỉ bán đồ đã nướng cũng cần thời gian nhất định, các cháu vừa nướng vừa đẩy xe trở về, sau đó nhìn xem người lớn nhà cháu có thể trả tiền lẻ hay không.”
Trong nhà thường đi đón Anh Anh, là người mẹ nhìn có chút ngốc, sau đó nhà trẻ có đội chuyên đưa về, Anh Anh tự mình đi về, khi tốt nghiệp cũng là mẹ đón rời đi.
Mẹ Anh Anh khen ngợi hiệu trưởng rất nhiều, nhưng là một cảnh sát, Ân Duệ từng thấy ngụy quân tử nhiều, anh ta sinh ra cảnh giác theo bản năng.
Mấy đứa bé lẩm bẩm.
“Sao chú ấy biết chúng ta bán xong sẽ đi về.”
“Không nghe được tiếng lòng của chú ấy sao?”
“Tớ nghe được, hình như đang nói xấu hiệu trưởng!”
Năng lực của hai con dơi nhỏ càng ngày càng mạnh, tuy Ân Duệ là người tâm tính kiên định, nhưng mà huyết thống của anh ta vẫn kém xa Hứa Thu, con thỏ thiên tài nào đó, dễ dàng khiến đám trẻ nghe được tiếng lòng.
Chuyện này không được, nói xấu bọn họ không được, nói xấu hiệu trưởng thì càng không được!
Ngay cả Anh Anh đều giận chó đánh mèo.
Nguyên Cửu rất tức giận, trực tiếp ồn ào nói: “Anh Anh, tớ coi cậu như bạn tốt, không ngờ tới cậu là loại người này.”
Vẻ mặt Anh Anh mơ hồ: “Tớ làm sao?”
Làm sao ư, đương nhiên là anh trai cậu nói xấu hiệu trưởng, nhưng mà nói như vậy, năng lực đặc biệt của Đinh Đinh Đông sẽ bị lộ.
Hiệu trưởng từng nói, phải che giấu bí mật của bọn họ.
Nguyên Cửu bị bé Hồ Ly kéo lấy, nói: “Anh trai cậu giới thiệu kẻ lừa đảo cho chúng tớ, chú ấy là kẻ lừa đảo, các cậu đều là đồ xấu.”
Anh Anh lập tức ấm ức nói: “Tớ không có! Chú mập không phải kẻ lừa đảo, chú ấy từng mua rất nhiều đồ ăn cho cháu.”
Trên thực tế chú mập còn ít hơn anh trai Anh Anh mấy tuổi: Cảm thấy đầu gối đau xót.
“Dù sao mấy thứ này chúng cháu không bán cho mấy người.”
Tiền của anh trai Anh Anh đã lấy được, vụ làm ăn này hoàn thành, không thể đổi ý, đồ còn lại tuyệt đối không cho mập mạp, sau này cũng không cho bọn họ.
“Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta trở về đi.”
Đám trẻ kéo xe nhỏ, dưới hộ tống một trước một sau của người máy, nhanh chóng đi về phía nhà.
Nhìn các bạn nhỏ đột nhiên nói rời đi là đi một cách khó hiểu, trong lòng Anh Anh càng nghĩ càng hụt hẫng.
Cho dù là anh trai cô bé làm chuyện xấu, cũng liên quan gì tới cô bé?
Sao có thể một người phạm tội cả nhà bị vạ lây như vậy?
“Các cháu đợi một lát, không thể không bán như vậy được.”
“Mau mau mau, đi mau!”
Đám trẻ vội vàng nhảy lên xe nhỏ, bánh xe di chuyển rất nhanh ở trên nền tuyết.
Người đàn ông mập thèm ăn khoai lang nướng, cũng múa may tiền đuổi theo: “Đừng chạy mà, chạy nhanh như vậy làm gì!”
Động tác chạy của anh ta rất chậm, chỉ một lát đã thở hổn hển không theo kịp.
Vẫn có người mở cửa ra, vẻ mặt kinh ngạc: “Có chuyện gì thế?”
Người đàn ông mập vỗ đùi, anh ta thật sự choáng váng: “Mau, mau cho tôi mượn xe!”
Vì ăn, anh ta phải đuổi theo!
Vì đối phương đuổi theo, đám trẻ chạy trốn càng nhanh.
Hứa Thu nghe thấy âm thanh, mang theo người máy trợ thủ sớm đợi ở cửa.
Tuy cô biết đây là trò cười dở khóc dở cười, nhưng mà cuộc sống ấy mà, thỉnh thoảng làm ồn khá tốt.
Đứa bé thấy được hiệu trưởng ở bên ngoài đợi mình, còn mở rộng cửa ra.
“Hiệu trưởng!”
Trong lòng bọn họ vui sướng lao tới trước, xe con vào cửa đóng mạnh cửa vào, nhốt người đuổi theo ở bên ngoài, mũi va trúng cửa.