Chương 327: Người ở nơi này là ai
Cửa nhà trẻ vô tình chắn hết những người từ ngoài đến ở bên ngoài, cùng lúc đó, cổng lớn phát ra âm thanh cảnh cáo, từ bên trong khe hở hàng rào sắt cùng lúc vươn ra mười mấy ống pháo, khẩu pháo tối đen, màu kim loại lóng lánh lạnh như băng.
Chỉ cần là người có sức phán đoán bình thường, đều có thể cảm nhận được trang bị này nguy hiểm cỡ nào.
Người đàn ông mập thở hổn hển chạy tới sát xe xong, nhìn dáng vẻ hôm nay sẽ không mua được thứ này.
Nhưng mà nghĩ một lát lại cảm thấy không quá quan tâm, đồ ăn ngon như vậy, bỏ lỡ rồi sẽ không nhịn được thèm, như trong bụng có con sâu nhỏ cả người đều không ngồi yên.
Anh ta vốn lái xe đi lại quay về lần nữa, dừng ở cách đó không xa, người đàn ông mập lấy tiền của mình ra, mặc trên người các loại trang bị có tính phòng ngự, che đậy kín mít, sau đó đi tới bên cạnh Ân Duệ, giơ đôi tay của mình ở cửa, múa may tiền tệ trong tay:
“Tôi tới mua đồ, khoai lang nướng các cô bán lúc trước ăn rất ngon, tôi thật lòng muốn mua.”
Tốc độ của Ân Duệ rất nhanh, phần lớn diều hâu đều có được đôi mắt sắc bén, không cần thêm bất cứ trang bị gì, bọn họ đều có thể nhìn thấy được rất xa.
Khi đám trẻ trốn đi vào, Ân Duệ đi theo bọn họ cách không xa lập tức thấy được Hứa Thu.
Anh ta dừng bước lại, con ưng nhỏ đi theo sau va đầu vào lưng anh trai nhà mình.
“Anh, anh làm gì thế, giống y như bức tường chặn ở đó.”
Trên người người đàn ông đều là cơ bắp cứng rắn, cô bé xoa mũi bị đâm đỏ của mình, đặc biệt bất mãn lên tiếng.
Đều tại anh trai cô bé, rõ ràng là cô bé không làm sai chuyện gì.
Thái độ của Ân Duệ khác thường đứng ở đó, cũng không nói lời nào.
Như vậy dọa cô bé sợ hãi, Anh Anh nói:
“Em còn chưa trách anh đâu, mọi người đều hiểu lầm, anh nói rõ mọi chuyện thì tốt.”
Cô bé là người khoan hồng độ lượng, chỉ cần anh trai xin lỗi mà nói, cô bé sẽ không so đo với anh ta.
“Người ở nơi này là ai?”
“Anh nói nơi này à, nơi này là nhà hiệu trưởng.”
Anh Anh rất thích nhà ở của mình, bởi vì nhà bọn họ được xây ở trên cây, nhưng mà nhà của hiệu trưởng cũng rất đẹp.
Ở trên con đường này, bề ngoài sạch sẽ, thiết kế độc đáo, còn cao khoảng bốn tầng.
Khi bọn họ tan học về nhà, sẽ đi qua tòa nhà mới tinh này, đám Mộc Chức khoác cặp sách của mình về nhà, bạn học khác trong đội cũng có thể nhìn thấy một số cảnh tượng trong nhà.
Từ bên ngoài nhìn bên trong, có thể thấy bên trong có một sân to, trong sân trồng cây ăn quả, còn có cây nho.
Từ cửa đi vào, có một hành lang xây bằng đá, giống y như trong tranh vẽ, cục đá xinh đẹp tràn ngập cảm giác nghệ thuật.
Sau đó mặt trên bò đầy dây đằng màu xanh nhạt, khi mùa đông tới, dây đằng màu xanh sẽ biến thành màu khô vàng.
Bên ngoài ngôi nhà dùng thiết thế như gạch đỏ, thực ra Anh Anh không am hiểu thiết kế lắm, nhưng mà cảm thấy màu này rất đẹp, hình dạng cũng rất đẹp.
Anh Anh tràn ngập đắc ý nói: “Hiệu trưởng của bọn em đẹp đúng không!”
Người đàn ông vẫn luôn khinh thường thẩm mỹ của em gái nhà mình gật đầu.
Ở nơi như vậy, đúng là người không thiếu tiền.
Có thể không chút do dự từ chối đơn hàng lớn, rõ ràng là mục đích của đám trẻ này không phải vì kiếm một ít lục kim tệ.
Khi nhìn thấy Hứa Thu, Ân Duệ lập tức biết được mình chắc chắn đã hiểu lầm gì đó.
Anh ta lục tìm trên người mình, sau đó đưa ra giấy chứng nhận.
“Chuyện đó, tôi tới xin lỗi vì lỗ mãng lúc trước của tôi, giấy chứng nhận này của tôi có thể tra được đánh số liên quan trên mạng địa phương, tôi là anh trai của bạn học Ân Tiểu Anh ở lớp chồi nhà trẻ, chuyện là như thế này…”
Người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn này nỗ lực tổ chức câu nói, tránh cho mình bị hiệu trưởng của nhà trẻ hiểu lầm.
Đám trẻ còn ở đó nói: “Hiệu trưởng đừng nghe bọn họ, lúc trước người đàn ông mập kia còn nói xấu cô.”
“Đúng vậy đúng vậy, chúng em không muốn bán đồ cho chú ấy.”
Hứa Thu có chút dở khóc dở cười, tuy đối phương là khách hàng lớn, nhưng mà bọn họ cũng không thiếu một hắc kim tệ như vậy.