Chương 328: Hiệu trưởng cô không đi vào cùng bọn em sao
“Đó thật sự là tiền, những người này cũng không xấu như các em nghĩ.”
Hứa Thu vừa dứt lời, thì thấy được biểu cảm thất vọng trên mặt bọn họ.
“Nhưng mà…”
Cô lại nói: “Nhưng nếu là người mọi người đều ghét, vậy chúng ta không bán cho người đó.”
Đám trẻ có quyền lợi lựa chọn, cũng có quyền lợi tùy hứng.
Nhà trẻ lập tức bộc phát ra tiếng hoan hô: “Oh yeah!”
Bọn họ đã biết giữa người đàn ông mập mạp và bọn họ hiệu trưởng sẽ chọn bọn họ mà, hiệu trưởng muôn năm.
Giọng nói của Hứa Thu vô cùng dịu dàng:
“Thời tiết quá lạnh, mọi người đi ra ngoài bán đồ vất vả, trong phòng có nước gừng đường đậu hũ hoa, nước gừng rất ngọt, mọi người đi lấy đi, đừng nảy lòng tham lấy quá nhiều nước gừng, cẩn thận nóng.”
“Vậy chúng em đi uống nước gừng đây ạ.”
“Hiệu trưởng cô không đi vào cùng bọn em sao?”
“Tuy không bán cho bọn họ, nhưng mà Anh Anh cũng là học sinh của nhà trẻ chúng ta, cô còn phải chiêu đãi khách tới cửa đúng không.”
Hứa Thu xua tay: “Các em đều đi vào trước đi, 5 phút sau cô sẽ vào.”
Cô mở cửa đầu tiên ra.
Nhà trẻ có hai cánh cửa, một là gấp, như gấp bình phong, dưới trạng thái đóng kín cửa, bên ngoài căn bản không có cách nào nhìn trộm cảnh tượng ở bên trong.
Cánh cửa thứ hai là cửa sắt to có khe hở rất lớn, có đứa bé không cần mở cửa, đều có thể trực tiếp chui vào từ khe hở.
Một số người trưởng thành cũng có thể chui vào từ khe hở như vậy, bên trong nhà còn có người máy đặc biệt.
Nếu là đứa bé bướng bỉnh, thì sẽ bị người máy không lưu tình giơ lên, sau đó đánh mông bạch bạch bạch, còn ném bọn họ ra.
Đổi thành những người trưởng thành lòng dạ khó lường muốn trộm đồ, bọn họ sẽ bị điện giật cả người run rẩy, sau đó cùng kích phát cảnh báo, cho vào ngục giam nhiều ngày.
Cách cửa sắt như vậy, người trong ngoài cửa đều thấy rõ được biểu cảm trên mặt của nhau.
“Hiệu trưởng!”
Nhìn thấy gương mặt quen thuộc, giọng nói thanh thúy của Anh Anh vang lên.
“Cô biết em, em là cô bé nhận được khen thưởng xuất sắc, là một con chim ưng con rất xinh đẹp.”
Nghe Hứa Thu khen mình như vậy, Anh Anh siêu vui vẻ: “Ha ha, thực ra em không giỏi như cô nói.”
“Tôi đã biết tình hình, tôi cho đám trẻ ra ngoài là muốn đám trẻ thể nghiệm cuộc sống gian khổ một lát. Buổi chiều bọn họ sẽ không đi ra. Thời tiết lạnh như vậy, các anh về trước đi.”
“Vậy cô nhất định phải giải thích rõ ràng với bọn họ nhé, anh trai em không phải lừa đảo, chú mập cũng không phải lừa đảo, em càng không phải lừa đảo.”
Thái độ của Hứa Thu vô cùng nghiêm túc gật đầu: “Cô nhất định sẽ nói rõ với bọn họ.”
“Đúng rồi.”
Hứa Thu nói: “Trong nhà làm một ít đồ ăn, xem như nhận lỗi vì hôm nay quấy rầy hai anh em các anh.”
Cô ra lệnh cho đám trợ thủ người máy lấy túi giấy to trong phòng bếp ra, sau đó đưa ra ngoài qua khe hở.
Trong tình huống bình thường, Ân Duệ là anh trai, đều sẽ giúp em gái từ chối loại chuyện tốt này, nhưng ma xui quỷ khiến, anh ta vươn tay trước em gái mình, nhận lấy túi đồ ăn tản ra hơi nóng từ trong tay hiệu trưởng trẻ tuổi dịu dàng kia.
Ý thức được có gì đó không đúng, Ân Duệ đẩy đồ ăn trong tay.
“Cô thật sự khách sáo quá, mấy thứ này thì không cần, chúng tôi cũng không giúp được gì, trái lại nên nhận lỗi với đám trẻ mới đúng.”
Hứa Thu đã kịp thời rút tay về, túi đồ ăn nặng trĩu được cảnh sát trẻ tuổi nắm chặt trong tay.
Anh Anh thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó nhón chân nhìn đồ ăn trong túi, cô bé phát ra tiếng kêu kinh ngạc giống đám trẻ lúc trước.
Trong túi có ba cốc trà sữa, ở dưới thời tiết này tản ra mùi sữa nồng đậm.
Ngoại trừ thứ này ra còn có một túi nhỏ chứa đầy thịt, bên trong có đùi gà, là đùi gà chiên dầu, món ăn Anh Anh thích nhất.
Ngoại trừ đùi gà ra còn có đồ ăn vặt chiên khác bằng thịt gà.
Diều hâu ăn gà nhỏ, Anh Anh giống với Lị Lị, rất thích ăn thịt gà.
Có khả năng đây là nguyên nhân hai bọn họ không hợp, có đôi khi hai người quá tương tự nhau sẽ không thích lẫn nhau, trái lại còn bài xích lẫn nhau.
Nhìn đồ ăn ngon, Anh Anh quyết định tha thứ cho anh trai ngốc nhà mình, cũng tha thứ cho đám trẻ hiểu lầm cô bé.
“Đưa đồ cho em!”
Cô bé vô cùng bá đạo cướp đồ ăn vào trong lòng: “Anh không cần thì để cho em, không được lãng phí.”