Chương 329: Muốn ăn thì tự mình đi mua
“Đứa nhỏ này.” Ân Duệ đột nhiên cảm thấy rất ngượng ngùng, sau đó bị em gái nhà mình không phối hợp trừng mắt một cái.
“Bình thường bạn học Anh Anh có biểu hiện rất ưu tú, cũng rất hoạt bát.”
Trong phần lớn tình huống, Hứa Thu sẽ không phê bình đám trẻ này.
“Bây giờ không còn sớm nữa, tôi cần phải trở về, các anh cũng trở về nghỉ ngơi sớm đi.”
Cửa phòng không lưu tình đóng lại lần nữa, hoàn toàn cách ly nhà ở của đám Hứa Thu với thế giới bên ngoài.
Anh Anh cũng không chê dơ, dù sao cô bé đã rửa tay khi ở nhà, lúc này trực tiếp cầm thịt gà trong túi ăn.
“Anh Anh à, cháu cho chú nếm thử với.”
Thấy mình không trông cậy được mua đồ ăn ngon, anh ta cũng muốn nếm thử túi này, nhìn là biết đồ ăn nhà này làm đều ăn ngon.
Sau đó tay mập của anh ta đã bị người đàn ông qua cầu rút ván một cách vô tình hất ra:
“Muốn ăn thì tự mình đi mua.”
“Cậu đúng là đồ không có lương tâm, cậu gọi một cuộc điện thoại tới, tôi lập tức chạy tới tiêu hao tồn kho cho cậu, kết quả bây giờ cậu lại đối xử với tôi như thế.”
Người đàn ông mập ấm ức, sau đso Anh Anh ôm chặt đồ ăn trong lòng mình hơn, tuy chú mập nói nghe có vẻ đáng thương, nhưng mà ở trước mặt đồ ăn ngon cô bé tuyệt đối không nhượng bộ.
“Chú thấy trong này có ba cốc đồ uống, có lẽ có một phần gà của chú, chú không đoạt với hai người. Đồ uống thì phải cho chú uống.”
Anh Anh nói: “Không được, trong này có ba cốc, còn phải để lại cho mẹ một cốc.”
Có lẽ cảm thấy biểu hiện của mình có lỗi với chú mập, cô bé nói: “Nhưng mà anh trai cháu còn có cha cháu, đều không thích đồ ngọt, chú có thể hỏi anh ấy.”
Vì thế người đàn ông mập nước mắt lưng tròng nhìn Ân Duệ: “Để tôi nếm thử hương vị phần của cậu trước, tôi đảm bảo không uống nhiều lắm!”
Sau đó anh ta bị từ chối một cách vô tình lãnh khốc.
“Lúc trước tôi bỏ tiền ra mua một ít khoai ngô nướng, nếu không chê thì lấy về nhà bảo đầu bếp của cậu hâm nóng lại, hâm nóng là được.”
Người đàn ông mập lập tức sinh long hoạt hổ, cảm thấy anh ta như sống lại.
…
Sau khi trở về anh trai cảnh sát trẻ tuổi hỏi em gái mình: “Hiệu trưởng của các em đã kết hôn chưa, có người yêu hay không?”
“Hiệu trưởng của bọn em chưa kết hôn.”
Thời buổi này đứa bé đều nhỏ mà lanh, biết được rất nhiều chuyện, Anh Anh vừa nghe thấy những lời này thì biết anh trai mình đang nghĩ gì.
Nói thật, tuy anh trai của cô bé trông rất anh tuấn, nhưng mà tính tính thật sự không tốt lắm.
Cô bé đánh giá anh trai mình từ trên xuống dưới nói:
“Tuy còn xa mới xứng với hiệu trưởng của bọn em, nhưng mà nể tình anh là anh trai của em, anh thật lòng cầu xin em mà nói, em sẽ giúp anh.”
Giây tiếp theo, túi trong tay cô bé bị cầm đi.
Một cái đùi gà to vào miệng Ân Duệ, chỉ mấy miếng là không còn nữa.
Ăn xong người đàn ông này còn làm ra tư thế bình xét, liên tục gật đầu nói: “Ừm, hương vị không tệ lắm.”
Đối phương người đẹp còn tốt bụng, đồ ăn làm ra còn ngon như vậy.
Cô bé lập tức khóc to, đùi gà của cô bé!
Anh trai thối anh trai xấu, người đàn ông già rác rưởi, cô bé tuyệt đối không giúp anh ta.
Hứa Thu không biết mình im lặng nở rộ một đóa hoa đào nhỏ.
Đợi cô trở lại vườn trẻ, trong không khí đã tràn ngập mùi thơm của đồ ăn, đồ ăn ngon khi ăn một mình cũng không thơm như vậy, nhưng nhìn thấy đám trẻ ăn vô cùng vui vẻ, bụng cô bắt đầu sôi lên.
Hứa Thu làm một bát gừng đường đậu hũ hoa, nước gừng ấm áp vào bụng gãi đúng chỗ ngứa.
Quả nhiên là đồ ngọt sẽ khiến tâm trạng của người ta trở nên rất tốt.
“Hiệu trưởng, đống khoai lang đỏ còn thừa bọn em chưa bán hết, buổi chiều lại đi ra ngoài bán đi.”
Sau khi ăn uống no đủ, đám trẻ lau miệng mình, chủ động nói tới công việc còn chưa hoàn thành.
Bọn họ đã nghĩ kỹ, hiện giờ cách sinh nhật của hiệu trưởng còn chưa đến mười ngày, bọn họ nhất định phải nghĩ cách kiếm tiền trở về.
“Đúng vậy, hiệu trưởng làm đồ ăn ngon như vậy, bây giờ em đi gọi điện thoại cho Vân Đóa!”
Lúc này đám trẻ mới nhớ tới, trong phòng bọn họ có thiết bị liên lạc.
Lúc trước bọn họ ở bên ngoài, hơn nữa đồ còn chưa bán đi, không muốn để Hứa Thu biết, chỉ có thể đến chỗ gần nhờ người khác nhưng bây giờ mọi người đều về đến nhà, căn bản không cần tìm Anh Anh kia giúp đỡ.
Đám trẻ nhanh chóng liên lạc với Vân Đóa, Vân Đóa nhỏ giọng nói: “Cha mẹ tớ không cho tớ ăn mấy thứ đó, nhưng mà tiền tiêu vặt của tớ có thể mua hết đồ còn dư lại của các cậu.”