Chương 330: Bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới chuyện này!
“Nếu cậu không ăn thì không thể lãng phí, nếu không hiệu trưởng sẽ tức giận.”
Đám trẻ của nhà trẻ trên cơ bản không có tình huống lãng phí đồ ăn, bởi vì bọn họ đều là người từng đói bụng, biết rất rõ lương thực có được không dễ dàng.
Giống đám A Cát thì càng không lãng phí đồ ăn, dù sao mọi người đều tương đối nghèo.
Nhưng mà người giàu ở khu Thượng Đông thì khác, nghe một số người nói, bọn họ ăn cái gì cũng là ăn một bát, đổ một bát.
Kẻ có tiền Vân Đóa nói:
“Không phải là nhà trẻ có rất nhiều bạn không ăn nổi sao, làm phiền các cậu giao hàng giúp tớ, tặng miễn phí những thứ này cho mọi người ăn, đi thật xa và giao những thứ đó tới con phố gần bọn cậu.”
Cha mẹ cô bé vẫn luôn khinh thường người nghèo, cảm thấy bọn họ sa đọa lười biếng, cả người luôn dơ bẩn.
Nhưng mà vào nhà trẻ này, cô bé phát hiện lời nói của cha mẹ không đúng lắm.
Vốn đến nhà trẻ này là chuẩn bị trải qua một thời gian, nhưng mà không ngờ tới ở chung với mọi người rất tốt.
Rất nhiều đứa bé trong nhà trẻ đều nghiêm túc, còn rất dịu dàng, mang đến cho cô bé rất nhiều ấm áp và cảm động.
So với những nhà trẻ khác, bầu không khí ở nhà trẻ đệ nhị khiến Vân Đóa cảm thấy thoải mái, ở nơi này cô bé cũng kết bạn được với rất nhiều người.
Nếu có thể mà nói, Vân Đóa còn muốn tiếp tục ở lại nhà trẻ này, nhưng vì nguyên nhân nào đó cha mẹ sẽ không cho.
Đám trẻ: Bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới chuyện này!
Thực ra bọn họ hoàn toàn có thể dùng tiền của mình mua những thứ này của hiệu trưởng, sau đó mang đi cho những đứa bé không ăn nổi trong nhà trẻ.
Mỗi lần có đồ ăn miễn phí, mọi người đều đoạt rất vui vẻ.
Như vậy mà nói, hiệu trưởng còn khen bọn họ!
Nhưng chủ ý này là Vân Đóa người ta nghĩ ra, bọn họ không thể bá đạo chiếm lấy công lao của cô bé, lập tức chạy đi hỏi Hứa Thu:
“Hiệu trưởng, bọn em đã bán hết đồ, Vân Đóa nói bạn ấy mua hết, sau đó muốn mời mọi người ăn, nhưng mà tiền của cô bé chỉ có thể thông qua thiết bị đầu cuối chuyển qua, không có cách nào đưa tới.”
Nếu hiệu trưởng không đồng ý điều kiện này mà nói, vậy thì bọn họ sẽ dùng tiền của mình!
Nếu là trước đây mà nói, chuyện này căn bản không có khả năng xảy ra trên người đám trẻ.
Dù sao đám trẻ bá đạo còn bảo vệ đồ ăn, có đồ ăn đặt trước mặt, trừ phi là không thích, nếu không bọn họ tuyệt đối không nhường đồ ăn cho người khác, càng đừng nói là mời.
Hứa Thu xác nhận một lần nữa: “Em nói là Vân Đóa Đóa sao?”
“Đúng vậy, giống y như kẹo bông gòn.”
Vân Đóa là một con cừu, là loại cừu có bộ lông xù đặc biệt.
Hứa Thu đồng ý: “Có thể.”
Bạn nhỏ tâm địa thiện lương, mời mọi người ăn mấy thứ này, chỉ cần số lần không thường xuyên, sẽ không tạo thành gánh nặng tâm lý quá lớn đối với những người khác.
Càng quan trọng hơn là, trên người Vân Đóa còn có một chuyện quan trọng, nhưng mà chuyện quan trọng này chỉ có thể đợi mùa đông qua đi, khi nhà trẻ khai giảng lần nữa Hứa Thu lại nói cho đám trẻ.
“Vậy chúng ta đi chơi đi! Hiệu trưởng nếu cô tới thì nhất định phải gõ cửa trước nhé.”
Còn thần thần bí bí như vậy, Hứa Thu nghiêm túc gật đầu:
“Cô sẽ, các em nghỉ ngơi một lát trước đi, cô đi chuẩn bị đồ, lát nữa chuẩn bị xong thì cô lại gọi các em.”
Đám trẻ này đáp xong thì chạy lên trên tầng, đóng cửa phòng vào, đám trẻ vây quanh một chỗ, ngồi trên thảm lông xù xù, vẻ mặt nghiêm túc thảo luận hạng mục công việc của kế hoạch sinh nhật.
“Trong tài khoản của tớ có rất nhiều tiền, thực ra không cần vất vả làm việc như vậy, tớ cũng có thể lấy tiền ra mua quà cho hiệu trưởng.”
Có thể nói ra những lời tài đại khí thô như vậy không phải người khác, đúng là Do Vũ.
“Nhưng mà đồ của cậu không phải đều là hiệu trưởng mua cho cậu sao? Tài khoản của cậu cũng do hiệu trưởng xử lý.”
Trong khoảng thời gian này bọn họ vẫn luôn tích cóp tiền tiêu vặt của mình, số tiền này Hứa Thu sẽ không quản.
Nếu tùy ý chi ra một khoản tiền, chắc chắn sẽ kinh động Hứa Thu, vậy thì không có cách nào tạo ngạc nhiên vui mừng với Hứa Thu.
Nguyên Cửu nói: “Hơn nữa mình cậu lấy hết tiền ra, vậy không phải nổi bật sẽ bị cậu cướp sạch sao.”
“Đúng vậy, khó mà làm được!”