Chương 334: Vân Đóa Đóa là ai
Nhưng mà chỗ nhà bọn họ đã sáng đèn, ánh đèn màu vàng quýt bao phủ cả ngôi nhà, thoạt nhìn sáng ngời còn ấm áp.
Cho dù ở trong đêm tối, nó cũng giống như sai mai, chỉ dẫn bọn họ con đường về nhà.
Cuối cùng chim nhỏ ra khỏi lồng giam cũng bình an trở về nhà thuộc về mình.
Nhưng mà mấy ngày sau, đám trẻ nhận được một thông báo, nhà trẻ có bạn học đợi đến mùa xuân, sẽ rời khỏi nơi này.
Bạn học này chính là bạn học Vân Đóa Đóa lúc trước rất hào phóng với mọi người trong nhà trẻ.
Đối phương vì công việc của cha mẹ tạm thời đến nơi này, nhưng mà kế tiếp công việc của cha mẹ Vân Đóa Đóa có điều động lớn, hiện giờ bọn họ đều có thể rời khỏi tinh cầu chim không thèm ỉa này, trở lại nơi càng phồn hoa.
Vân Đóa Đóa là một đứa bé, không có quyền lợi từ chối.
Cô bé nghiêm túc nói tạm biệt với nhà trẻ cho cô bé rất nhiều vui sướng và ấm áp.
…
Nhà trẻ vốn luôn không tiếp tục kinh doanh, sáng sớm đã mở cửa.
Nhưng mà không phải vì dạy học đám trẻ, cũng không phải vì dạy kèm, mà vì tổ chức buổi tạm biệt.
Cô gái nhỏ yếu đuối, nói chuyện nhỏ nhẹ, trên người luôn sạch sẽ tản ra mùi thơm của hoa, Vân Đóa Đóa, phải rời khỏi nhà trẻ.
Các học sinh khác của nhà trẻ đều nhận được thư viết tay của hiệu trưởng, kèm theo bản ghi âm.
[Bạn học XX, chào em, nhà trẻ đệ nhị vũ trụ muốn tổ chức buổi đưa tiễn vui vẻ cho bạn học Vân Đóa Đóa, thời gian định vào ngày mùng 10 tháng này, cũng chính là ba ngày sau. Nếu em nguyện ý tới, thì sáng sớm mùng 10 tới hội trường bậc thang của nhà trẻ đệ nhị. Không cần mang theo bất cứ thứ gì, nhưng nếu em muốn mà nói, có thể mang món quà nhỏ tự tay làm ra, hay là một lá thư viết những lời muốn nói ra.]
Mỗi gia đình nhận được tin đều có đoạn đối thoại dưới đây.
“Vân Đóa Đóa là ai?”
“Là bạn học lớp chúng con, vô cùng xinh đẹp.”
…
“Vân Đóa Đóa là ai? Mẹ nhớ rõ hình như con đã từng nhắc tới, là học sinh khu Thượng Đông duy nhất trong nhà trẻ của các con đúng không.”
“Đúng vậy, chính là cậu ấy, yếu ớt, còn rất thích khóc.”
…
“Tên này nghe có vẻ quen tai, chính là người tặng khoai lang đỏ cho nhà chúng ta lúc trước đúng không?”
“Chính là cậu ấy, trong nhà cậu ấy rất giàu.”
“Buổi tạm biệt, có thể cũng là tặng đồ ăn hay không. Nếu có khoai, bắp rang linh tinh gì đó, con mang hết những thứ đó về.”
Đợi tới mùng 10, tuyết đọng bên ngoài nhà trẻ đều được người máy quét rác dọn dẹp sạch sẽ, lộ ra tấm bảng lóe sáng, chỗ cửa treo biểu ngữ đỏ rực, vô cùng lóa mắt ở dưới ánh nắng: Buổi tạm biệt bạn nhỏ Vân Đóa Đóa.
Đám trẻ khoác cặp sách nhỏ đi vào nhà trẻ, khi bọn họ rời đi trên người mặc mỏng manh, mặc đồ thể dục rộng thùng thình của nhà trẻ, treo lỏng lẻo trên người.
Nhưng mà hiện giờ khi trở về, trên người cả đám căng phồng, gương mặt không có quá nhiều thay đổi, chủ yếu là bên trong nhiều quần áo.
Buổi tạm biệt tổ chức ở hội trường bậc thang, hội trường bậc thang là thiết kế có thể chứa được một hai trăm người, có hình chiếu đa chức năng, phía dưới là từng hàng ghế dựa.
Dựa theo lớp đám trẻ lần lượt ngồi thành hàng, một số giáo viên bản địa cũng tới đây, toàn bộ hội trường bậc thang đều treo dải lụa rực rỡ, bóng bay, khắp nơi là lâu đài phấn hồng như trong truyện cổ tích.
Nói là buổi tạm biệt, nhưng Hứa Thu không sắp xếp tiết mục biểu diễn gì.
Toàn bộ hành trình là: Có đứa bé muốn tặng quà muốn nói chuyện với Vân Đóa Đóa, cả đám tặng món quà tràn ngập tâm ý của mình xong, thì đến Vân Đóa Đóa nói những lời muốn nói với mọi người, mở một số đoạn ngắn cùng sinh hoạt trong nhà trẻ, cuối cùng đến giờ, Vân Đóa Đóa rời đi, đi theo quản gia của nhà mình rời khỏi tinh cầu này.
Đứa bé khác không thân với Vân Đóa Đóa, thì là người cùng chứng kiến và công cụ vỗ tay.
Sau khi đám trẻ đều vào bàn, nhân vật chính của bữa tiệc này mới khoan thai tới muộn.
Một chiếc xe vô cùng xa hoa đỗ ở bên ngoài nhà trẻ này, cô gái nhỏ mặc váy công chúa, được quản gia đỡ đi xuống.
Khi cô gái nhỏ tiến vào, Nguyên Cửu ngậm chốt mở pháo hoa, đầu nhỏ kéo xuống dưới, bùm một tiếng dải lụa rực rỡ rơi xuống.
Trên hình chiếu bắt đầu chiếu phim, ngày đầu tiên nhà trẻ khai giảng, đám trẻ rời khỏi phụ huynh bắt đầu gào khóc.