Chương 373: 128 tầng
Tuy đối với cô mà nói, chân chính phải lo lắng là Ngôn Đông sẽ tiết lộ thông tin về bọn họ ra ngoài, nhưng nên xử lý chi tiết Hứa Thu vẫn phải xử lý tốt.
Cô vẫn luôn nói với mình, có một số người thích hợp tin tưởng, nhưng cũng không thể quá mức ỷ lại những người khác.
Thu phục cơ sở xong, đám trẻ lên phi thuyền cùng với Hứa Thu đến ngôi nhà tương lai của bọn họ.
Khi ở trên không trung nhìn thấy thành phố phế tích kia, đám trẻ phát ra tiếng cảm thán kinh ngạc.
Đứa bé mắt sắc thấy được màu sắc ở giữa phế tích: “Lá cờ đỏ!”
Nhà trẻ cũng có một lát cờ đỏ nhỏ như vậy, mỗi ngày đều treo trên cột cao cao, đón gió phấp phới, tràn ngập sức sống.
Vốn dĩ rời khỏi nơi sinh sống đã hơn một năm, đi tới nơi xa lạ đám trẻ còn có chút cô đơn, nhưng khi thấy lá cờ đỏ quen thuộc, bọn họ lập tức cảm thấy hoàn cảnh phía dưới thân thiết hơn.
Phi thuyền cách mặt đất càng ngày càng gần, rất nhanh đỗ ổn định trên đất, sau đó mở cửa khoang ra.
Cho dù là phi thuyền mini cỡ nào, khi hạ cánh đều mang đến sóng khí mạnh.
Cho nên đám Hứa Thu hạ cánh ở căn cứ phi thuyền trong thành phố này vốn được sử dụng riêng cho việc vận chuyển.
Hứa Thu dẫn đầu ra khỏi cửa khoang, sau đó vươn hai tay với đám trẻ, bé Hồ Ly giống như đạn pháo nhỏ lập tức nhào vào trong lòng Hứa Thu.
Cô ôm lấy đám trẻ, sau đó đặt bọn họ xuống.
Dù sao những cư dân tương lai này cũng là lần đầu tiên tới nơi này, cho nên Ngôn Đông cũng ở đây, nhìn thấy cảnh này Ngôn Đông không nhịn được lẩm bẩm:
“Ấu trĩ.”
Nói đùa, đây đều là đám trẻ con hàng thật giá thật, nếu còn nhỏ tuổi đã như ông cụ non, mới khiến người ta đau đầu.
Nhưng mà dù sao cũng là người mới giúp Hứa Thu, cô cũng không tiện qua cầu rút ván.
Hứa Thu làm như không nghe thấy, đón đám trẻ xuống.
Cả đám củ cải nhỏ đáng yêu đi theo sau cô, đi xe tự động điều khiển, lái về phía nhà trẻ ở trung tâm thành phố.
Phần lớn thành phố này đều là phế tích, nhưng vẫn có thể thấy được quang vinh từng có ở thành phố này.
Nhà lầu cao cao, đám trẻ ngẩng đầu nỗ lực nhìn lên trên, đều không nhìn tới đỉnh.
“Tòa nhà này cao bao nhiêu thế?”
“Thoạt nhìn mấy chục tầng.”
“Toán học của cậu không tốt, thoạt nhìn phải mấy trăm tầng.”
Đám trẻ bắt đầu tranh cãi, Bạch Táp nói: “Tớ cảm thấy hẳn là khoảng trăm tầng.”
“Là 128 tầng.” Nói câu này không phải người khác, chính là Ngôn Đông sánh vai song hành với bọn họ nhưng bị nhét vào một chiếc xe khác với đám trợ thủ người máy.
“Hiện giờ chỉ có 126 tầng, cao tổng cộng 488 mét.”
Lúc này là Hứa Bạch Bạch mở miệng, muốn nói về học thức uyên bác, không có mấy người biết nhiều thông tin hơn trí tuệ nhân tạo chân chính như anh ta.
Lần đầu tiên đám trẻ lộ ra ánh mắt tán dương với Hứa Bạch Bạch.
Dù sao Hứa Bạch Bạch là người bên phía bọn họ, cũng coi như là tranh mặt mũi cho bọn họ.
008 thì có chút ảo não, loại số liệu này nó có thể tính toán ra rất nhanh, bình thường có thể nói cho Hứa Thu.
Trong chuyện này thì Hứa Thu rất thoáng, mỗi người đều có sở trường của mình, cô cũng không muốn biến thành một siêu nhân mười hạng toàn năng, khắp nơi đều phải tranh hạng nhất.
Một người muốn nỗ lực không ngừng trở nên tốt hơn, không ngừng học tập, nhưng cũng phải cho phép mình không được ở phương diện nào đó.
Đám trẻ học nhiều kỹ xảo một chút, học nhiều tri thức một chút là tốt, nhưng mà Hứa Thu không hi vọng bọn họ học “tấm gương” là cô, quá mức để tâm vào chuyện vụn vặt, quá mức miễn cưỡng mình.
Thật sự so được chỉ có thể so nấu ăn, tay nghề của con thỏ kia chắc chắn không bằng được Hứa Thu.
Ở hội họa còn có một số phương diện, Ngôn Đông cũng không bằng cô.
Không phải nói kỹ xảo, người có năng lực thao tác đặc biệt mạnh như Ngôn Đông, có thể dùng năng lực học tập và năng lực thao tác vô cùng mạnh của mình diễn tấu ra âm nhạc vô cùng mạnh có tính kỹ xảo.
Nhưng anh thiếu hụt tình cảm, âm nhạc không có sức cuốn hút, cho nên không thể xưng là nghệ thuật.
Dùng khuyết điểm của mình so với sở trường của người ta, đó mới là đồ ngốc.
Ngoại trừ nhà cao tầng ra, trên đường phố này còn có nhiều kiến trúc tàn phá, bảng hiệu bị gió thổi lung tung rối loạn, chiếc xe lõm xuống thật sâu, cửa sổ rách nát, còn có đèn nê ông phủ bụi thật dày.