Chương 374: Lộc tiên tử
Cho dù đã qua nhiều năm như thế, nhân loại vẫn thích đèn màu sắc rực rỡ, nhưng mà đèn ở đây vì không có người sửa chữa, đã không thể sáng lên.
Nếu nhìn kỹ mà nói, sẽ phát hiện trên mặt đèn còn có một tầng đen tuyền, thực ra có một ít là thi thể của thiêu thân.
So với nhân loại mà nói, dám sâu này sống với thời gian dài hơn.
Nhìn những hình ảnh này có thể tưởng tượng ra nơi này từng có thành phố rất phồn hoa, xa hoa trụy lạc, những con thiêu thân này lao về phía ánh sáng, giống như tiền bối của chúng nó lao đầu vào lửa.
Sau khi mất đi nhân loại thực ra thành phố rất đẹp, đủ loại thực vật leo lên những kiến trúc cao lớn đó, lực sinh mệnh của chúng nó vô cùng ngoan cường, toàn bộ bộ rễ cắm vào trong đất, cắm từng đoạn đường nứt thành mảnh nhỏ.
Khi bọn họ đi trên đường, còn có một số động vật nhỏ hình thù kỳ lạ chạy ra.
Đây là một tinh cầu hoang vu, nhưng không giống với hành tinh hoang ban đầu của đám trẻ, nhân loại rời khỏi tinh cầu nhỏ này xong, nó vẫn còn đủ loại sinh mệnh.
Chúng nó không nói được, sẽ không sử dụng công cụ như nhân loại, nhưng đôi mắt trong trẻo sâu thẳm, lóng lánh sáng trong, sinh động mà tốt đẹp ở dưới ánh mặt trời.
Bởi vì đường phố từng có địa chấn thay đổi, có một số nơi nhỏ giọt nước, ở dưới ánh nắng sóng nước lóng lánh, lóng lánh bảy màu.
“Hươu bảy màu! Hiệu trưởng, chúng em thấy được lộc tiên tử!”
Có một đứa bé kích động kêu lên, Hứa Thu nhìn qua theo giọng nói theo bản năng, quả nhiên thấy được một con hươu bên cạnh vũng nước.
Đối phương đương nhiên không phải là hươu bảy màu gì đó, chỉ là một con nai con rất bình thường, nhưng mà trải qua thời gian thay đổi, nai con to hơn trí nhớ của Hứa Thu nhiều.
Nai con có gương mặt đáng yêu, nhìn thanh thuần vô tội.
Có thể là vì đã lâu không thấy nhân loại, nó có chút không sợ người, vẫn nhàn nhã cúi đầu uống nước.
Tâm trạng vốn hơi thấp thỏm của Hứa Thu lập tức bình tĩnh trở lại như con nai con kia:
“Đúng vậy, là nai con, trong truyền thuyết những người thấy được nai con đều có vận may tốt, kế tiếp vận may của chúng ta chắc chắn rất tốt.”
“Em thích nơi này.”
Nguyên Cửu nghe được tiếng chim hót.
Trên một cái cây cao cỡ một người, có hai con chim nhỏ béo mập vô cùng ân ái, đối phương vuốt lông chim cho nhau, đôi mắt giống như hạt đậu nhỏ đen như mực, nhưng rất linh động.
Nó bay lên, xoay quanh ba vòng trên đỉnh đầu đám Hứa Thu.
Là chim chóc thích xây tổ trên cây, Nguyên Cửu vô cùng vui vẻ: “Sau này chúng ta không rời khỏi nơi này nữa đúng không ạ?”
Bọn họ đều dọn nhà nhiều lần, tuy nói chim chóc hướng đến tự do, nhưng mà Nguyên Cửu không chỉ là một con chim, cậu bé còn là đứa bé có huyết mạch nhân loại.
Hứa Thu nhìn về phía Ngôn Đông, mới đầu Ngôn Đông nhìn thẳng cô, sau đó tránh khỏi tầm mắt của cô.
Hứa Thu cười tủm tỉm vuốt bộ lông siêu mềm của đám trẻ nói: “Nếu các em thích mà nói, thì ở lại.”
Tinh cầu này có diện tích không trung rộng lớn, rừng cây giống loài đa dạng, thành phố khoảng mấy trăm km, còn có biển rộng xanh thẳm.
Bọn họ có cảng, nhưng con đường bị phá hỏng, còn có trường học cùng với thư viện.
Khi nhân loại rời đi, những dấu vết thuộc về văn minh nhân loại đều bị vứt bỏ ở nơi này.
Dù sao những sản vật công nghiệp này, vận chuyển sẽ phải trả giá rất đắt, còn không phải là thứ quan trọng lắm.
Nhưng có cô ở đây, thành phố này nhất định sẽ nhanh chóng tỏa sáng vinh quang mới.
Khi ký kết hợp đồng với Ngôn Đông, Hứa Thu còn ký hợp đồng vũ khí với anh.
Bọn họ không chỉ phát triển kinh tế, còn muốn phát triển vũ khí thuộc về mình, vũ khí này sẽ không đánh ra với người vô tội, nhưng vũ khí cường đại sẽ là phòng ngự tốt nhất của bọn họ.
Khi cách xa đám trẻ đã kích động, trong đống kiến trúc xám xịt, còn có đống cây màu xanh lục, chính là lá cờ đỏ của nhà trẻ trong vạn rừng tùng.
“Lá cờ đỏ, lá cờ đỏ của chúng ta!”
Hôm nay là ngày thời tiết rất tốt, ánh nắng tươi sáng, gió nhẹ thổi qua, lá cờ đỏ bay lên, đón gió phấp phới, giống như đang đợi đám trẻ tiến đến.
Trước cửa nhà trẻ treo bảng mà đám trẻ quen thuộc.
Nhà trẻ đệ nhất vũ trụ, trên bảng vẫn là dấu tay quen thuộc của đám trẻ, tòa nhà nhỏ hồng nhạt quen thuộc cùng với bảng thông báo quen thuộc.
Dựa theo hình thức ở Hắc Tinh, Hứa Thu tách nhà trẻ và ký túc xá ra, chỉ cách một đường cái.
Đám trẻ mở cửa ra, thì có thể nhìn thấy đối diện!