Chương 378: Chẳng lẽ hiệu trưởng sắp rời đi sao?
Ngay cả Bạch Táp vẫn luôn bình tĩnh đều trợn tròn mắt: Nhà trẻ sắp tốt nghiệp sao?
Hứa Thu từng nói, sẽ luôn ở bên bọn họ đến khi tốt nghiệp, chẳng lẽ hiệu trưởng sắp rời đi sao?
…
Lúc này cửa nhà trẻ được mở ra từ bên trong.
Trên tay Hứa Thu cầm một đống quần áo, những bộ quần áo này đều mới tinh, nhưng mà phải thử trước đã, nếu chật quá hay rộng quá mà nói, thì có thể tiến hành sửa chữa kịp thời.
Tốc độ đám trẻ phát triển rất nhanh, so với khi Hứa Thu mới gặp đã sinh ra biến hóa không nhỏ, giống như măng mọc sau mưa, cao lên rất nhanh.
Nhìn thấy đám trẻ đợi ở bên ngoài, trên mặt Hứa Thu lộ ra nụ cười xán lạn.
“Rất đúng lúc, các em còn chưa ăn cơm, tới thử quần áo mới trước đã.”
Có quần áo mới, món đồ chơi mới, lần nào đám trẻ này cũng đều rất vui.
Nhưng mà lúc này thì khác, đám trẻ này nhìn thấy Hứa Thu xong biểu cảm đều không vui vẻ, trái lại có vẻ bi thương.
Đây là làm sao vậy?
Cô nhìn quần áo trên tay, chẳng lẽ là vì quần áo quá khó coi?
Khi ở Hắc Tinh, bởi vì có cửa hàng sẵn, Hứa Thu cũng vì khiến đám trẻ càng dễ dung nhập với thế giới bên ngoài, đã mua rất nhiều thứ trong cửa hàng bên khu Thượng Đông, rất nhiều thứ đều là thứ lưu hành trong giới kinh doanh, đám trẻ đều bày tỏ rất thích.
Lần này quần áo mà cô thiết kế không đặc biệt táo bạo, dùng kiểu dáng kinh điển, hoa rất lòe loẹt, nhưng mà màu sắc sáng ngời có thể hấp dẫn ánh mắt đám trẻ.
Khoảng cách từ lần trước tự mình thiết kế quần áo cho đám trẻ, đã là hơn nửa năm, thẩm mỹ của cô đã kém đến mức này sao?
“Nếu các em thật sự không thích mà nói, có thể mặc đồng phục của nhà trẻ lúc trước, nhưng mà mũ mới nhất định phải đội.”
Giống như khi bọn họ tốt nghiệp, có lớp tương đối có tiền, sẽ đặc biệt định ra trang phục đặc biệt, sau đó sẽ mặc đồng phục vô cùng đơn giản, tạo ra hiệu quả không tệ lắm.
“Hiệu trưởng cô đừng đi!”
“Oa!”
Có đứa bé lập tức khóc to, nước mắt nước mũi chảy ra.
Cả đám ôm lấy đùi Hứa Thu, ôm lấy cánh tay Hứa Thu, con rắn xanh nhỏ cũng quấn mấy vòng trên cánh tay của Hứa Thu, dáng vẻ như không đồng ý thì tuyệt đối không buông tay.
“Có chuyện gì thế? Ai nói là cô phải đi?”
Hứa Thu không hiểu gì, cô nhìn về phía Bạch Táp và Châu Nương còn biểu hiện tương đối bình tĩnh:
“Bạch Táp, Châu Nương, hai em nói xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Đôi mắt Châu Nương ửng đỏ:
“Không phải là hiệu trưởng nói, sau khi tốt nghiệp thì phải rời khỏi bọn em sao. Nếu là như vậy bọn em không muốn tốt nghiệp chút nào!”
Quần áo mới có gì tốt, cả đời này bọn họ không muốn mặc đồng phục tốt nghiệp.
Hứa Thu dở khóc dở cười, may mà không phải vì đồng phục tốt nghiệp quá khó coi.
“Các em mới tốt nghiệp nhà trẻ, nhưng rất nhanh sẽ học tiểu học, khoảng thời gian kế tiếp, cô sẽ đảm nhiệm hiệu trưởng tiểu học.”
“Chúng em tốt nghiệp thì nhà trẻ ban đầu làm sao bây giờ?”
Hứa Thu nói: “Nhà trẻ ban đầu sẽ có giáo viên và học sinh mới.”
Một tinh cầu muốn phát triển, nhất định phải có máu tươi cuồn cuộn không ngừng.
Giống như lao động trai tráng mà nói, tinh cầu khác đều sẽ nắm chặt không chịu thả người, nhưng mà những người già ốm yếu bệnh tật, những đứa bé không có người trông coi, nếu Hứa Thu nguyện ý tiếp nhận di dân, hẳn là có không ít người tới đây.
Lúc trước Hứa Thu từng giao lưu với người trên Hắc Tinh, những người đó có một số người có bản lĩnh, người tương đối cường tráng có thể dẫn theo vợ con mình thoát khỏi nơi hắc ám này.
Nhưng mà có rất nhiều người, cả ngày đều ngập trong lao động vất vả.
Cho dù là ở mấy ngàn năm trước, một số quốc gia bần cùng và lạc hậu, vẫn có rất nhiều trẻ em lao động, bọn họ sinh ra không có khả năng có cơ hội tiếp nhận bất cứ giáo dục gì.
Khi lớn đến một mức độ nhất định sẽ bị cha mẹ mình bán đi, bán cho đám nhà tư bản lớn kia, làm một số công việc phức tạp.
Thù lao của bọn họ gần như chỉ là một bữa cơm, còn là loại đồ ăn không có dinh dưỡng.
Giống như là con khỉ và đại tinh tinh được người ta nuôi dưỡng.