Chương 380: Nhưng độc chiếm cũng rất vui sướng
Hứa Thu cười lắc đầu:
“Cô kể chuyện này không phải muốn nói cho mọi người ý nghĩa như vậy. Có đôi khi chia sẻ có thể khiến người ta vui vẻ, nhưng độc chiếm cũng rất vui sướng.”
Sau đó con mèo xám nhỏ không vui, chẳng lẽ vì không có người chia sẻ sao, đương nhiên không phải.
Rõ ràng là vì không có người nhìn cậu bé ăn, không đủ cung cấp loại cảm xúc hâm mộ ghen tị này.
Người khác không có nhưng mình có, đây là chuyện khiến người ta cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Mình có được thứ tốt, phải thật cẩn thận giấu đi, giống như rồng bảo vệ kho báu, rồng bảo vệ những tài sản lấp lánh tỏa sáng, cũng rất vui sướng.
Nếu có người dám đoạt đồ của rồng, ác long sẽ kêu to thổi lửa đốt đối phương thành tro.
“Cho dù là cô biến thành người lớn xong, vẫn sẽ có cảm xúc như vậy, đây là chuyện rất bình thường, không cần vì thế cảm thấy xấu hổ và áy náy.”
Hứa Thu chớp mắt:
“Trên thế giới này, có một số thứ vốn không cần thiết chia sẻ. Giống như Lị Lị, mẹ em ấy là mẹ của mình em ấy, nếu mẹ em ấy có đứa bé khác, vậy cô Kim chính là mẹ của hai người. Nhưng ngoại trừ Kim Tinh Tinh ra, không người nào có tư cách, có thể đúng lý hợp tình yêu cầu Lị Lị chia sẻ mẹ ra ngoài. Nếu Lị Lị không muốn, em ấy cũng có thể biểu đạt ý nguyện và ý nghĩ của mình với mẹ.”
Đến bây giờ Lị Lị đã sáu bảy tuổi, Kim Tinh Tinh là phụ huynh, đương nhiên có được quyền lợi mình mang thai sinh con nối dõi, nhưng mà đứa bé đã hiểu chuyện, cũng nên kiên nhẫn đi trấn an dẫn đường.
Nhìn thẳng vào khiếm khuyết, không hoàn mỹ của mình, cũng là tiêu chí để trưởng thành.
Ngôn Đông ở phía xa: Một đống ngụy biện, nhưng mà hình như có chút đạo lý.
Hứa Thu cười tủm tỉm:
“Tinh lực của cô cũng có hạn, tuy có thể chia sẻ một chút tình yêu ra ngoài, nhưng mà chiếu cố đứa bé khác giống như chiếu cố mọi người sẽ rất vất vả, thỉnh thoảng phải cho phép cô được lén lười, có thể không?”
Đương nhiên đợi đám trẻ này trưởng thành, cô còn ở nơi này, nói không chừng sẽ chiếu cố đứa bé mới, sau đó giống như chiếu cố đám Nguyên Cửu, dịu dàng cẩn thận săn sóc.
Đối đãi với đám trẻ mới.
Nhưng mà sự thật như vậy, trước khi đám trẻ trưởng thành, đừng nói cho bọn họ biết thì hơn.
Đám trẻ cùng kêu lên: “Đương nhiên có thể ạ!”
Hứa Thu chỉ quần áo nói: “Vậy bây giờ mọi người cùng tới thử đi.”
…
Đám trẻ thay quần áo mới tinh thần phấn chấn, Hứa Thu vuốt phẳng nếp uốn cho bọn họ, đứng xa hơn một chút, cẩn thận quan sát, sau đó lấy cuốn sổ luôn mang theo bên người ra ghi chép những thứ cần phải sửa.
Bạch Táp: Tay áo ngắn một tấc, vóc dáng cao hơn, cần dài hơn một ít.
Lị Lị: Mũ của bé Hồ Ly không vừa, cô bé là vì lỗ tai to hơn, lỗ tai đều trực tiếp đẩy lên cao, thoạt nhìn rất buồn cười, mũ của Lị Lị nhỏ phải sửa lại.
Bởi vì Hứa Thu làm quần áo cho Lị Lị, bình thường đều làm loại mũ xù xù có lỗ tai, loại mũ quy củ này vẫn là lần đầu tiên.
Mũ trên đầu Châu Nương cũng gặp vấn đề tương tự, sau khi đội mũ lên sẽ khiến đầu bọn họ trở nên rất to.
Nguyên Cửu…
“Nguyên Cửu có vấn đề gì thế?”
Vốn là một con chim nhỏ biến thành một con chim to, sau đó xoẹt một tiếng xé rách quần áo.
Chim nhỏ làm chuyện xấu lộ ra vẻ mặt vô tội: “Người ta chỉ muốn đẹp trai hơn mà thôi!”
Hiện giờ cậu bé không thể biến hóa thành hình thái khác, nhưng mà người máy cũng đã thông báo, sau đó bọn họ còn phải chụp ảnh chung lưu niệm, lưu lại video.
Đây là lần đầu tiên trong đời cậu bé tốt nghiệp, sao có thể không cần hình tượng đẹp trai oai hùng này.
Tương lai cậu bé có con, sau đó có ảnh chụp là một con chim nhỏ mập mạp, chẳng phải sẽ bị người ta cười nhạo.
Được rồi, lý do này rất hợp lý, đáng được ghi nhận.
Hiện giờ đám trẻ này có thể biến thành hình thái nhân loại, dứt khoát làm hai bộ ảnh hình người và động vật đi…
Còn có thể chụp ảnh nghệ thuật làm kỷ niệm.
Dù sao còn có ba ngày, lúc trước làm đủ nhiều bản vẽ, có thể nhân lúc này sửa lại.
Nhưng mà điểm nên phê bình vẫn cần phải phê bình:
“Quần áo này nhỏ như vậy, đầu của em thì to như thế, em dùng đầu suy nghĩ cũng biết là không vừa, cố ý làm hỏng quần áo, trừ phần ăn vặt ngày hôm nay.”
“Đừng mà, hiệu trưởng!”