Nhà Trẻ Số Một Vũ Trụ (Dịch Full)

Chương 381 - Chương 381. Anh Cũng Tới Đây Một Lát Đi

Chương 381. Anh cũng tới đây một lát đi Chương 381. Anh cũng tới đây một lát đi

Chương 381: Anh cũng tới đây một lát đi

Con chim nhỏ phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, còn dùng cánh tay che mắt mình vào, tiếng khóc thét kinh thiên động địa.

Nhưng mà lúc này Hứa Thu đã vô cùng thuần thục đối với cậu bé la khóc om sòm này, mức độ miễn dịch cũng tăng lên nhiều, cô lãnh khốc vô tình nói:

“Kéo em ấy đi.”

Bạch Táp tương đối thuần thục kẹp con chim nhỏ dưới nách mình, dẫn theo con chim nhỏ ồn ào rời đi.

Hứa Thu thở phào nhẹ nhõm một hơi ghi chép số liệu, sau đó nhìn về phía con thỏ to đứng đối diện:

“Anh cũng tới đây một lát đi.”

Nhà trẻ còn có bộ quần áo, chuẩn bị cho Ngôn Đông.

Rõ ràng là Ngôn Đông hơi kinh ngạc, không ngờ tới anh cũng có.

“Trực tiếp khoác ở bên ngoài là được.”

Lúc này ở trên tinh cầu này đều sắp tới mùa thu, không giống với hai tinh cầu khác, chỗ bọn họ ở hiện giờ bốn mùa đều không thay đổi quá nhiều, mặc ngắn tay thì cảm thấy quá nóng, thêm áo khoác hơi mỏng vừa vặn tốt.

“Tôi không cần.”

Loại chuyện này, thật ấu trĩ.

Nhưng mà Hứa Thu lẳng lặng nhìn anh, trên mặt còn kèm theo nụ cười đúng tiêu chuẩn không lộ răng.

Cuối cùng áo khoác kia vẫn được rút ra khỏi tay Hứa Thu.

“Được rồi được rồi.”

Đều tại loại gen kỳ lạ này, bị Hứa Thu nhìn như vậy, trong lòng Ngôn Đông lại sinh ra cảm giác chịu tội.

Chuyện này không phải chuyện rất khó gì.

Nếu chuyện này hoàn toàn trái với trái tim và nguyên tắc của Ngôn Đông, cảm giác phản kháng của anh sẽ rất mạnh.

Nhưng đây chỉ là chuyện nhỏ, tế bào từ trên xuống dưới người anh đều đang kêu gào anh mau đồng ý với cô, sau khi kiên trì hai mươi phút, Ngôn Đông đầu hàng trước gen.

Sau khi Ngôn Đông mặc vào chiếc áo buồn cười màu sắc quá tươi sáng kia, trong lòng anh cảm thấy hối hận.

Vậy mà dễ dàng khuất phục như thế, trong lòng anh bắt đầu sinh ra một ý nghĩ, trong khoảng thời gian này, nhằm vào Hứa Thu làm thí nghiệm có lẽ là một quyết định sai lầm.

Lúc trước khi tiếp xúc ở cự ly ngắn, mỗi lời nói hành động của Hứa Thu đều mang đến ảnh hưởng gì đó cho Ngôn Đông.

Nhưng theo hiểu biết sâu hơn cùng với tiếp xúc thời gian dài, Ngôn Đông cảm thấy tình hình của mình càng trở nên tệ hơn.

Đây là sức mạnh của gen đúng không, gen nhân loại thuần chủng.

Ngôn Đông biết rất rõ, hiện giờ anh đang đi một con đường vô cùng nguy hiểm, nhưng mối nguy hiểm khiến linh hồn của người ta run sợ như vậy là tồn tại anh không có cách nào từ chối.

Đối với anh mà nói, trên thế giới này phần lớn mọi thứ quá đơn giản, có vẻ thực sự không thú vị.

Bí mật của nhân loại thuần chủng thú vị hơn nhiều.

“Rất đẹp.” Kích cỡ của người trưởng thành không khác lúc trước mấy, chiếc áo này mặc trên người Ngôn Đông càng khiến anh trở nên đẹp trai hơn.

Nếu không có những ân oán tình cảm kia mà nói, Hứa Thu thực sự thưởng thức vẻ đẹp trai của đối phương.

Giống như người máy cô chế tạo, bởi vì lý do của chương trình, nó giữ biểu cảm tươi cười quanh năm và khả năng kiểm soát cảm xúc trên gương mặt không đặc biệt phong phú.

Vẫn là người sống sờ sờ khiến người ta sinh ra cảm giác sinh động, bởi vì bạn không thể đoán được giây tiếp theo đối phương sẽ có biểu cảm gì.

Giọng nói của Hứa Thu đột nhiên vang lên phía sau anh, Ngôn Đông lùi lại hai bước theo bản năng, giây tiếp theo lại ảo não vì phản ứng của mình.

Gương mặt anh căng chặt, muốn dùng thái độ lạnh như băng của mình cách xa người phụ nữ được một tấc lại muốn tiến một thước trước mặt mình một chút.

Nhưng mà loại khí thế này không có bất cứ tác dụng gì.

Bởi vì bất bình đẳng trên gen, cho dù là mãnh thú hung mãnh cỡ nào, ở trong mắt Hứa Thu đều cho cô cảm giác, không khác gì con thỏ trắng nhỏ mặc người ta xâu xé.

Cô không chỉ không cách xa, còn đến gần một bước, tay nâng một cái áo khác lên: “Còn có cái này.”

Áo khoác lông xù, lỗ tai lông xù, còn có tạo hình đặc biệt, rõ ràng là quần áo làm cho con thỏ to.

Ngôn Đông rất thích hình thái thỏ của mình, nhưng mà nhìn bộ quần áo này, anh lại có chút xấu hổ.

Cho dù trong lòng xấu hổ tới mức nào, chỉ cần biểu hiện không xấu hổ, xấu hổ nhất định là người khác.

“Ngày kia, mong anh đến đúng giờ.”

Hứa Thu dùng đôi tay nâng quần áo, còn có thiệp mời, dùng biểu cảm trịnh trọng đặt đồ vào trong tay Ngôn Đông.

“Anh đối với tinh cầu này, còn có đứa bé, đều là người rất quan trọng.”

Bình Luận (0)
Comment