Chương 390: Đây gọi là lao động cải tạo
Phải dậy từ rất sớm, sau đó nghỉ ngơi sớm.
Tất cả thời gian đều bị đè ép thật sự gấp gáp, còn vất vả mệt nhọc, làm việc cả ngày xong sẽ cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Đây gọi là lao động cải tạo.
Ngục giam xây ở chỗ tương đối xa, là nhà ở cải tạo bên cạnh thành phố.
Trại tạm giam thì tốt hơn một chút, xây ở cục cảnh sát, không cần làm việc vất vả, chỉ mất đi tự do trong thời gian ngắn.
Đợi đối phương được thả ra xong, đám trẻ chắc chắn thuận lợi tốt nghiệp.
Con dơi to bị kéo đi xong, đám trẻ lập tức bao vây tới.
“Thật sự là dọa chết người ta, cha hung dữ kia thật xấu.”
Hai con dơi nhỏ đi tới bên cạnh Hứa Thu, kẻ xướng người họa:
“Hiệu trưởng, cô nhất định phải bảo vệ bọn em, đừng để bọn em bị cướp đi.”
“Đúng vậy, ai biết chú đó có phải là lừa bắt trẻ em hay không?”
Hứa Thu sờ đầu đứa bé, nghiêm túc nhận lời: “Được, chỉ cần các em không muốn, người nào cũng đừng mơ mang các em đi.”
Một con dơi nhỏ khác nói:
“Chúng em sẽ nỗ lực lớn lên, giống như hiệu trưởng bảo vệ bọn em hôm nay, vào lúc nguy hiểm sẽ bảo vệ hiệu trưởng.”
Đứa bé khác cũng vội vàng lên tiếng: “Còn có em còn có em!”
Hứa Thu vốn vì khách không mời mà đến tâm trạng trở nên không tốt lắm lại mỉm cười, như ăn mẻ đồ ngọt mới ra lò, vừa mềm vừa ngọt vừa ấm:
“Được, vậy cô đợi các em lớn lên.”
Còn có một việc: “Hôm nay bảo vệ mọi người còn có tiến sĩ D, các em phải nói gì.”
Hai con dơi nhỏ bay qua, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn thỏ tiên sinh.”
Tuy đứa bé khác sẽ không bị mang đi, nhưng mà hành động của Ngôn Đông không chỉ tránh cho Đinh Đinh Đông Đông bị mang đi, càng là bảo vệ Hứa Thu.
Đứa bé khác cũng xếp thành hàng đi tới, ngoan ngoãn nói: “Cảm ơn tiến sĩ D/thỏ tiên sinh.”
Gương mặt Ngôn Đông căng thẳng, không nói lời nào, không nhìn ra được có phải đang khẩn trương hay không.
Nhưng mà Hứa Thu nghĩ, cho dù là người ý chí sắt đá, đối mặt với cảnh tượng như vậy, trong lòng sẽ có xúc động.
Hứa Thu nhẹ nhàng vỗ cậu bé Bạch Táp biến thành tai mèo: “Được rồi, mọi người mau thay quần áo, chúng ta chuẩn bị chụp ảnh tốt nghiệp.”
Máy chụp ảnh tách một tiếng, hình ảnh ấm áp này được chụp lại.
Tách, ở một bên thành phố khác, một con dơi thoạt nhìn trông có vẻ xui xẻo cũng được lưu lại bằng ống kính độ phân giải cao không cần bất kỳ bộ lọc nào, ảnh chụp kẻ phạm tội đầu tiên ở thành phố mới, được treo ở trên vách tường trại tạm giam.
Hôm nay, cũng là ngày vô cùng vui vẻ.
Cùng ngày đám trẻ tốt nghiệp, có phi thuyền chuyên đưa đón khách nhân hạ cánh xuống nơi này.
Có phi thuyền chuyên đưa đón khách, lại vui vẻ rời khỏi hành tinh này đi đón khách.
Thay quần áo đẹp nhất của mình, mang quà mình dụng tâm tạo thành cho mọi người, có chút bất an đi từ trên phi thuyền xuống.
Khi dẫm chân lên đất mềm xốp này, cuối cùng bọn họ cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Có đứa bé cau mày, mở miệng nói với mẹ mình: “Mẹ. Con muốn nôn.”
Trợ thủ người máy vô cùng tri kỷ kịp thời lấy túi ra để trên đất: “Nôn ở chỗ này đi, chỗ chúng tôi còn có thuốc say thuyền cùng với nước lọc.”
“Cảm ơn.”
Hành tinh này bị người ta từ bỏ, lại xây dựng giữa thành phố lần nữa nhìn qua đồ sộ mỹ lệ như vậy.
Thực vật màu xanh lục trải rộng mỗi góc thành phố, trên bầu trời còn có bóng bay cỡ nhỏ, chẳng hạn như khinh khí cầu làm bằng vật liệu có thể phân hủy, bay lơ lửng trên bầu trời với những tấm biểu ngữ dài.
Thành phố mới này tràn ngập hơi thở sung sướng.
“Cha, nơi này thật đẹp.”
Trước đây bọn họ ở trên Hắc Tinh, từ trước tới nay đều chưa từng thấy nơi nào đẹp như vậy.
Hình ảnh và video, cho dù làm chân thật tới mấy, vẫn có khác biệt rất lớn khi tự mình lạc vào trong cảnh đi thể nghiệm.
Tuy nhà trẻ đệ nhị vũ trụ đột nhiên xuất hiện, thay đổi cuộc sống của một số người, cũng cải thiện hoàn cảnh sống của cư dân nơi đó, nhưng sức mạnh của nhà trẻ vẫn có hạn.
Muốn khiến hoàn cảnh ở Hắc Tinh trở nên giống như ở hành tinh hi vọng, vậy căn bản là chuyện không có khả năng.
“Ừm, thật đẹp, thực ra nơi chúng ta từng ở trước đây, còn đẹp hơn nơi này.”
Có một số phụ huynh vốn là tù binh nhìn đứa bé của mình, trong lòng trào dâng chút chua xót.