Chương 405: Mọi người không sao đúng không
Phát hiện Mộc Chức ở chỗ này xum xoe, bé Hồ Ly cũng tới nói: “Em cũng có thể giúp hiệu trưởng.”
Bọn họ ở bên nhau hòa thuận vui vẻ, huấn luyện viên Ngôn Đông ở một bên nhìn không nói gì.
Mùa này, tâm trạng của Ngôn Đông không được tốt lắm.
Bởi vì mỗi năm vào lúc này, nói lên anh lại đến mùa thay lông.
Bộ lông tuyết trắng thật dày rụng đi, để lại là bộ lông màu xám trông hơi dơ bẩn.
Đối với người bệnh quen ở sạch như anh mà nói, bộ lông này thực sự không thể nhịn.
Mỗi lần đến lúc này, tính tình của anh sẽ trở nên rất kém, thực ra trong viện nghiên cứu cũng biết tật xấu này của anh, cho nên phê chuẩn xin nghỉ vô cùng dứt khoát.
Nhưng mà xuất phát từ hành động chuyên nghiệp thường ngày của mình, Ngôn Đông vẫn kìm nén tính xấu của mình trước mặt người khác, anh mang theo một hộp thuốc ức chế to, khi cảm thấy không thoải mái sẽ tiêm cho mình một mũi.
Ngày thứ ba, mới là ngày chính thức bắt đầu huấn luyện dã ngoại cầu sinh.
Đầu tiên là đóng quân, ở dã ngoại, bước đầu tiên là tìm một chỗ tránh nạn thích hợp.
Đoàn thể bàn luận xong, bọn họ định chỗ ở tạm thời gần nguồn nước.
Trong nước có đủ loại sinh vật, sơn tuyền là từ đỉnh núi chảy xuống, theo lý mà nói rất sạch sẽ, nhưng đối với đám trẻ mà nói, nước sơn tuyền không thể uống trực tiếp.
Hứa Thu luôn dạy dỗ bọn họ mãi, trong tài nguyên nước bên ngoài có khả năng có nhiều vi khuẩn và sâu không nhìn thấy, sau khi uống vào tiêu chảy là chuyện nhỏ, nghiêm trọng sẽ bị sốt, thậm chí tử vong.
Dùng biện pháp đặc biệt làm sạch nước xong, sau đó lại đi bắt một số động vật nhỏ, hái một ít quả làm đồ ăn.
Cho dù là công cụ đá, toàn bộ đều từ trong núi nghĩ cách lăn lộn ra, bọn họ thậm chí còn dùng phương pháp nguyên thủy nhất thành công đánh lửa.
Một buổi huấn luyện biến thành trò chơi cầu sinh, mãi đến ngày thứ sáu, trong nhóm xuất hiện ngoài ý muốn.
Hộp bảo bối Ngôn Đông mang đến, bị con mồi của cháu ngoại anh Bạch Táp kinh động, giẫm đến nát nhừ.
…
Mãnh thú đột nhiên lao ra nhanh chóng bị đánh ngã, nhìn qua như một lợn rừng biến dị, vô cùng hung mãnh.
Cho dù ngã xuống đất đều phát ra tiếng rầm, giống như tiếng sấm sét.
Con heo kia hôn mê, dựa theo giám sát của hệ thống, đã mất đi sinh mệnh.
“Không sao.”
Hứa Thu ôm một đứa bé bị dọa sợ, nhìn trái nhìn phải, cẩn thận kiểm tra tình hình của bọn họ:
“Mọi người không sao đúng không?”
“Không sao ạ.”
Có mấy đứa bé quần áo có chút bụi bẩn, nhưng đó là khi đi trên đường núi, không cẩn thận dính bụi và bùn đất.
Không có người có máu, cũng không có người bị thương.
Cô chú ý tới trên mặt đường có máu, nhưng đó không phải là máu của đám trẻ, mà là lợn rừng.
Có thứ gì đó phản quang dưới ánh nắng, tia sáng tiến vào trong đôi mắt Hứa Thu, có chút chói mắt.
Cô giơ tay chắn theo bản năng, sau đó phát hiện tia sáng phản chiếu trên đất là mảnh vỡ thủy tinh.
Ngoại trừ thứ này, còn có một hộp kim loại bị dẫm bẹp.
“Mọi người đứng yên tại chỗ không cử động.”
Hứa Thu gọi đám trợ thủ người máy theo kịp tới, ra lệnh cho đối phương thu dọn mảnh nhỏ.
Vào lúc này, đôi mắt của người máy thấy rõ hơn nhân loại nhiều, cho dù là mảnh thủy tinh rất nhỏ cũng có thể lập tức nhặt lên.
Dược tề bị làm vỡ chảy xuôi trên đất, bởi vì là thứ dành cho nhân loại sử dụng, cho nên không có tính ăn mòn gì.
“Dược tề này là gì thế?”
Đồ mang theo bên người, hẳn là thứ rất quan trọng.
Dược tề này không phải là Hứa Thu mang tới, đương nhiên không có khả năng là đám trẻ, cô hỏi Ngôn Đông:
“Thứ quan trọng mà nói, cần nguyên liệu gì? Có lẽ tôi có thể giúp được anh.”
“Không phải đồ quan trọng gì.”
Đương nhiên là Ngôn Đông không có khả năng nói cho Hứa Thu tác dụng của thứ này là gì.
Có thể là vì thời tiết và hoàn cảnh, phản ứng sinh lý nào đó càng ngày càng thường xuyên.
Khi bọn họ đi ra ngoài huấn luyện, thường xuyên là sáng sớm ra cửa, khi gần tối mới có thể lăn lộn trở về.
Vì tránh để mình xuất hiện động tác đáng sợ gì đó trước mặt đám trẻ, thuốc ức chế kia Ngôn Đông vẫn luôn mang theo bên người.
Tuy chỉ có sáu ngày, còn là hành trình thường đi tới đi lui, Ngôn Đông chuẩn bị lượng nửa tháng.
Trong hộp có hai liều thuốc ức chế, chính là dùng khi hắn trở về, chỉ một lát như vậy hẳn là không tạo thành phiền phức gì.
Thấy Hứa Thu vẫn luôn nhìn anh, Ngôn Đông bổ sung: “Ở chỗ huấn luyện còn nhiều.”
Hứa Thu thở phào nhẹ nhõm một hơi, xác định toàn bộ thủy tinh đều được nhặt hết, cô quay đầu nói:
“Vậy thì tốt, mọi người thu dọn một chút, hôm nay đi về nghỉ ngơi trước.”