Nhà Trẻ Số Một Vũ Trụ (Dịch Full)

Chương 406 - Chương 406. Nhưng Một Mình Hoa Lan Em Có Được Không

Chương 406. Nhưng một mình Hoa Lan em có được không Chương 406. Nhưng một mình Hoa Lan em có được không

Chương 406: Nhưng một mình Hoa Lan em có được không

Tuy mọi người không bị thương, nhưng đột nhiên xuất hiện ngoài ý muốn như vậy, chắc chắn không tiện dựa theo kế hoạch.

Hoa Lan múa may dây đằng của mình: “Chúng ta cần mang con này đi không? Em có thể trói nó lại.”

Con lợn rừng nằm trên đất rất to, cả người đều mọc đầy gai nhọn.

“Thịt, thịt, thịt.”

Con rắn xanh nhỏ chảy nước bọt với lợn rừng.

Lòng người không đủ rắn nuốt voi, con rắn xanh nhỏ đã to hơn mấy lần, nhưng so với con lợn rừng mấy trăm cân mà nói vẫn quá nhỏ xinh.

Hứa Thu dở khóc dở cười: “Không thể ăn luôn thứ này, sẽ làm bụng em nứt ra.”

Dù sao con mồi to như thế, ném ở chỗ này cũng rất đáng tiếc.

“Vậy mọi người cùng nhau mang nó về đi.”

Tuy đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng mà chuyện như vậy cũng rất khó có được đối với đám trẻ.

“Nhưng một mình Hoa Lan em có được không?”

“Đương nhiên có thể.”

Từ trên mặt đất chui ra vô số dây đằng rắn chắc trói lợn rừng lại, biến thành một cầu mây.

Nó tràn ngập đắc ý nói: “Cô nhìn xem!”

Sức lực của Hoa Lan mạnh, đừng coi thường sức lực của thực vật.

Hứa Thu vỗ tay, không keo kiệt vỗ tay khen ngợi.

Hoa Lan quá mức hưng phấn, biểu diễn xiếc ảo thuật, rầm một tiếng con lợn va vào cây.

Không xong, quá mức đắc ý vênh váo.

Nó lén nhìn Hứa Thu, cũng may cô không tức giận.

“Mọi người đi đường chậm rãi một chút, khiêng vật nặng phải ổn định một chút mới tốt.”

Hứa Thu không nói lời răn dạy khó nghe, chỉ tâm bình khí hào nói một câu đạo lý.

Đóa hoa trên đầu Hoa Lan rủ xuống, trở nên hơi héo rũ, cả dây đằng đều an phận hơn không ít.

Bên trong núi sâu tương đối nguy hiểm, rất nhiều khu vực chưa được khai phá, Hứa Thu vừa nhìn đám trẻ, vừa phải tai nghe sáu đường, mắt nghe tám hướng, không chú ý tới con thỏ nào đó không thích hợp.

Trong không trung đột nhiên vang lên tiếng sấm sét, lúc này không phải tiếng lợn rừng ngã xuống đất, là ông trời không chiều lòng người chân chính.

Hứa Thu ngẩng đầu nhìn, trời xanh mây trắng lặng lẽ biến mất, bầu trời vốn trong xanh tỏa ánh sáng sáng ngời, không biết bị đám mây đen che lấp từ lúc nào.

Sắc trời lập tức tối sầm lại, có gió to thổi tới, quần áo trên người đám trẻ đều bị thổi đến căng phồng.

Đặc biệt là đám trẻ có lông xù, tất cả đứa bé đều biến thành một quả bóng lông.

Ngoại trừ mấy đứa bé thủy sinh, không có đứa bé nào thích ngày mưa.

Nước mưa sẽ làm ướt bộ lông tơ hoặc lông chim của bọn họ, còn làm dơ giày sạch sẽ, khiến bùn đất có ở khắp nơi.

Hơn nữa bọn họ ra ngoài, Hứa Thu chỉ xách theo hộp cấp cứu, không chuẩn bị quần áo tắm rửa cho đám trẻ.

Với thời tiết hiện giờ, tuy không lạnh chút nào, nhưng mà Hứa Thu cảm thấy nếu mắc mưa, sau đó quần áo ướt vẫn luôn dán sát vào người, rất dễ dàng sinh bệnh.

“Sắp có mưa rào sấm chớp, chúng ta tìm chỗ trốn trước đi.”

“Bên kia!”

Nguyên Cửu vẫy cánh bay lên không: “Em nhìn thấy cách đây 200 mét có tảng đá rất to!”

Thiên nhiên này hình thành tảng đá hơi mỏng, phía dưới phần lớn trống không, giống như mái hiên rất to.

Hai con dơi nhỏ cũng bay theo chọn ra khoảng ba địa điểm, Hứa Thu chọn địa điểm thích hợp nhất:

“Mau lên, tốc độ nhanh hơn nữa.”

Gần như là khi bọn họ vừa đến dưới tảng đá, mưa to lập tức rơi xuống.

Con lợn rừng kia được đặt xuống, vừa vặn có thể che được chút mưa gió.

Lợn rừng chạy vội ở giữa rừng núi, trên người có mùi tanh không dễ ngửi lắm.

Đứa bé sức lực khá mạnh, im lặng đá con lợn rừng ra xa một chút.

Bởi vì là ngày mưa, tất cả đám trẻ chỉ có thể tạm dừng lại tránh mưa.

Mộc Chức lấy dây thừng ra, tuyết trắng.

“Chúng ta chơi thắt dây đi.”

Cũng may lạc thú của đứa bé vô cùng đơn giản, chơi thắt dây khiến đám học sinh cấp 1 cấp 2 cấp 3 trầm mê năm đó, cũng thành công chinh phục học sinh tiểu học ba ngàn năm sau.

Duy nhất không khiến người ta thỏa mãn đây là trò chơi hai người, cùng lắm là ba người chơi, nhiều hơn nữa thì lạc thú sẽ hạ thấp.

“Lại cho tớ một sợi dây đi, hai bọn tớ cũng muốn chơi.”

Dây thừng tuyết trắng, là tơ nhợn Mộc Chức nhả ra.

Hiện giờ cô bé đã trưởng thành, có thể khống chế tơ nhện không kèm theo tính ăn mòn.

Cô gái nhỏ đặc biệt hào phóng đưa một dây ra: “Đây, cho cậu.”

Là con nhện có được nhiều tay, trong khoảng thời gian trước Mộc Chức còn dành được hạng nhất trong thi đấu thắt dây.

Có thể là vì Mộc Chức am hiểu công tác bện, dệt lưới một cách tùy ý, mà dây đằng của Hoa Lan chỉ là cây chui vào trong đất, hấp thu dinh dưỡng, chỉ là công cụ dùng để ăn cơm.

Bình Luận (0)
Comment