Chương 407: Cảm giác như máu sôi trào
Nó chỉ là dây đằng có bản lĩnh ăn cơm, chơi không giỏi là chuyện rất bình thường.
Thanh Sa hiện giờ chưa biến hình thành công chỉ có một cái đuôi, không có cách nào tham dự trò chơi này.
Nó muốn tham gia thi đấu mà nói, có cảm giác như tham gia thi đấu dành cho người khuyết tật, dù sao người ta có mười ngón tay, nó chỉ có một cái đuôi.
Nhưng Thanh Sa có thể tìm việc vui cho mình, nó treo mình trên răng nanh của con lợn rừng đã chết kia.
Chỉ một lát bày mình ra thành hình chữ S, một lát lại thắt thành nơ con bướm xinh đẹp.
Hứa Thu ngồi trên tảng đá nhỏ sạch sẽ, trên mặt là ý cười nhìn đám trẻ chơi đùa.
Phía dưới tảng đá cũng không to lắm, Bạch Táp lập tức biến thành hình mèo, lười biếng nằm bò, biểu cảm vô cùng thích thú.
Ngôn Đông luôn không quá hòa hợp với tập thể, lúc này cũng đứng cách xa đám trẻ.
Vẻ mặt anh rất khó coi, cảm giác như máu sôi trào, có chút giày vò.
Đi đến giữa nước mưa, nước mưa rơi xuống làm ướt mái tóc, cũng không thể khiến tâm trạng của anh có thể bình tĩnh lại, trái lại càng không tệ.
Vào lúc này nên tiêm một mũi cho mình, nhưng mà sờ túi áo, dược tề hoàn toàn vỡ nát.
Hiện giờ thời tiết bên ngoài rất ác liệt, nước mưa không dừng lại, ngoại trừ sét đánh ra, trên núi còn nổi lên sương mù.
Đột nhiên hiện lên sương trắng, khiến mắt thường không nhìn thấy nơi xa.
Nơi này là núi sâu, không phải đất bằng.
Có một số con đường rất hẹp, còn có một ít tảng đá, lung lay dựa vào vách núi, nếu không cẩn thận mà nói, một bước đi nhầm có khả năng sẽ ngã xuống vực.
Tuy đầu óc của Ngôn Đông đủ dùng, nhưng mà ở trước mặt sức mạnh của thiên nhiên, anh có vẻ vô cùng nhỏ bé.
Cơ thể nói cho Ngôn Đông, anh nên rời khỏi nơi này, nhưng lý trí nói với anh, anh không nên mạo hiểm.
Ngôn Đông đi đến trước mặt lợn rừng, cả người lợn rừng mọc đầy gai nhọn đen, nhìn qua vô cùng xấu xí, hơn nữa mùi cũng rất khó ngửi, khiến người ta hết muốn ăn.
Thứ này khiến anh khôi phục chút lý trí.
Nhưng mà đứng ở bên cạnh con lợn rừng, Ngôn Đông cảm thấy càng ngày càng không thích hợp, đây hẳn là con lợn rừng đang trong thời gian tìm bạn đời, cho nên mới dễ xúc động, lực sát thương lớn.
Loại mùi vị ghê tởm này, ngửi lâu vậy mà có chút hưng phấn hơn.
Nhìn một lát, Ngôn Đông cảm thấy con lợn rừng này vậy mà có chút mi thanh mục tú.
Chuyện này thật đáng sợ, còn tiếp tục như thế anh sẽ gặp nguy hiểm.
Nếu không có cách nào giải quyết vấn đề mà nói, vậy trực tiếp xử lý thứ sinh ra vấn đề.
“Heo, heo, thịt!”
Lần này là tiếng kêu to nghe vô cùng thương tâm.
Hứa Thu quay đầu lại nhìn, theo Ngôn Đông ra tay, con lợn rừng kia biến thành bột trong tia sáng chói mắt.
“Làm sao vậy?”
Ngôn Đông không hé răng, im lặng đứng ở đó, nếu không phải lúc trước còn giơ tay, quả thực giống như một pho tượng.
Tuy không biết Ngôn Đông đang làm gì, nhưng anh làm huấn luyện viên thực sự không tệ, hẳn là có dụng ý nào đó.
Hứa Thu sờ soạng trong túi tìm hạt dưa, còn có thịt heo khô đóng gói làm lúc trước: Thực ra là lấy từ trong không gian của hệ thống.
“Đói bụng chưa, mọi người ăn mấy thứ này đi. Mọi người tới chia nhau ăn, lát nữa lại làm thịt cho các em! Làm thịt kho tàu!”
Mấy ngày nay đám trẻ thực sự vất vả, nên ăn chút đồ tốt.
Dọc đường đi cũng không thấy Ngôn Đông ăn thứ gì.
Hứa Thu lại tìm một lát, lấy ra một túi nhỏ măng cay.
Con thỏ thích ăn chay, hẳn là có thể ăn thứ này.
Cô giơ tay lên, trong lòng bàn tay là túi măng cay giòn giòn ngon miệng: “Cho anh cái này.”
Ngay lúc này, Ngôn Đông có biểu hiện kỳ lạ đi tới, không hiểu sao lại tràn ngập cảm giác áp bách.
“Chuyện đó… Túi này cũng có thể ăn, nhưng mà mùi vị không tốt lắm, anh lấy nó ra đựng vật nhỏ, đến lúc đó đặt nó cùng một chỗ để nó phân hủy tự nhiên là được.”
Hứa Thu lấy đồ đóng gói ra, trên cơ bản không phải là plastic, là túi phân giải bảo vệ môi trường, dùng sợi đồ ăn làm thành.
Thực ra vỏ cũng có thể ăn, nhưng mùi vị không tốt lắm, bình thường để lại thiên nhiên đợi nó tự mình phân giải, giống như vỏ tre, cặn mía, vỏ quýt.
Ở thời đại của Hứa Thu, tuy vẫn luôn mở rộng lệnh cấm nhựa, nhưng vì nhiều lý do chúng vẫn chưa thực hiện được.