Chương 409: Ngôn Đông, anh tỉnh táo một chút đi!
Cân nặng của anh siêu to, quả thực có thể ép cô không thở nổi: “Ngôn Đông, anh tỉnh táo một chút đi!”
Dường như lời nói của cô có chút tác dụng, đối phương thật sự đứng dậy, nhưng rất nhanh bốn chân dài lại ngồi xổm xuống, biến thành một con thỏ siêu đáng yêu.
[Hiện giờ anh ta đang ở giai đoạn tìm bạn đời.]
Đoạn sau hệ thống phổ cập khoa học một đống thông tin về kỳ giao phối của sinh vật loại thỏ, sau khi nhìn thấy những tin tức này, mặt Hứa Thu nhanh chóng đỏ bừng lên.
[Vừa rồi lấy ra được chút dược tề tàn lưu, dược tề vỡ vụn trên đường, hẳn là dược tề ức chế.]
Con thỏ to bị cô quát lớn dừng lại một lát, sau đó chịu kích thích tố chi phối, lại lao về trước.
Vành tai của Hứa Thu không chịu khống chế nóng lên, không cần soi gương, cô biết gương mặt mình chắc chắn rất xuất sắc.
“Hiệu trưởng, mặt cô trở nên đỏ hơn cả tôm hùm đất!”
Đám trẻ phát ra khiếp sợ và tiếng lo lắng: “Có phải hiệu trưởng sinh bệnh hay không?”
“Cô không…”
“Đúng rồi, đã tạnh mưa, mọi người nhanh trở về đi!”
Mưa to tới nhanh, tạnh cũng nhanh, không trung được rửa sạch có vẻ đặc biệt sạch sẽ, cầu vồng đột nhiên hiện lên trong không trung, lập tức hấp dẫn ánh mắt đám trẻ.
Nhưng mà lúc này Hứa Thu hoàn toàn không có tâm tư ngắm phong cảnh, cô lấy thần khí năm sao trong không gian của hệ thống ra…
Xẻng nhỏ có thể dễ dàng xúc được vật nặng.
Để người máy nhỏ đánh đối phương ngất đi, Hứa Thu không dám đập đầu người ta.
Cô tốn 1000 đồng vàng, mua phục vụ dùng một lần của hệ thống, dựa theo chỉ dẫn của hệ thống điều chỉnh lực, giống như chơi trò chơi, đánh sau lưng Ngôn Đông một cách chính xác.
Con thỏ đực trong trạng thái tán tỉnh hoàn toàn không có khả năng tự vệ trước bạn tình của mình, Hứa Thu đã thành công một lần khiến đối phương bất tỉnh.
“Số 1, mi tới giúp cõng anh ta trên lưng, nhanh đưa anh ta đến viện nghiên cứu.”
Cơ thể của Ngôn Đông tương đối tốt, không biết đánh một cái như vậy sẽ ngất bao lâu.
Nhỡ đâu đối phương tỉnh lại nửa đường, có lần đầu tiên, có khả năng Ngôn Đông sẽ cảnh giác cao, sẽ không tiện ra tay như trước.
Hứa Thu chỉ thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng tảng đá trong lòng vẫn không buông xuống:
“Mọi người đừng nhìn đông nhìn tây nữa, lập tức tập hợp, chúng ta lên đường, nhanh trở về.”
Mèo con vèo một tiếng trở nên to hơn, thoạt nhìn uy phong lẫm liệt.
“Hiệu trưởng, cô trèo lên lưng em đi.”
Giọng nói của Bạch Táp cũng từ con mèo nhỏ biến thành thiếu niên: “Em biết đường trở về, hơn nữa có thể mang theo nhiều người.”
“Đúng vậy, hiệu trưởng sinh bệnh, nên trở về nhanh đi. Chúng em có thể chậm rãi trở về.”
Bé Hồ Ly vỗ ngực nói: “Có em dẫn đội, cô cứ yên tâm đi.”
Chính vì có Lị Lị em, mới có chút không yên tâm.
Nguyên Cửu cũng biến thành con chim to:
“Nếu hiệu trưởng lo lắng những người khác mà nói, trên người em cũng có thể chở, tốc độ đều không chậm hơn cậu ấy.”
Dù sao đứa bé khác đều nho nhỏ, cậu bé có thể khiêng hết không có gánh nặng gì.
“Đúng vậy đúng vậy.”
Hứa Thu rất lo lắng: “Hai em có thể chịu được sao?”
Dựa theo tốc độ đi đường của bọn họ mà nói, trên đường về ít nhất cần một tiếng.
Nhưng đổi thành hình thái của Bạch Táp và Nguyên Cửu, cùng lắm 10 phút là đến.
Chân nhân loại chiếm diện tích tương đối nhỏ, hơn nữa dễ bị trượt, Bạch Táp là con mèo to, cơ thể vô cùng linh hoạt, hơn nữa tốc độ của cậu bé ở giữa núi rừng rấy nhanh, móng vuốt cũng vô cùng sắc bén, có thể bám chặt mặt đất.
Tình huống tương đối đặc biệt, Hứa Thu suy nghĩ một lát, đồng ý.
“Do Vũ Châu Nương, hai em ngồi trên người Bạch Táp.”
Lị Lị biến thành con hồ ly to, tuy không uy phong như hình thái thứ hai của Nguyên Cửu và Bạch Táp, nhưng cô bé cũng là bé Hồ Ly vô cùng xinh đẹp:
“Tốc độ của em cũng so được.”
Hai anh em Đinh Đinh Đông Đông đến trên người Nguyên Cửu, sau đó con rắn xanh nhỏ cũng bò lên theo.
Như vậy nhỡ đâu con rắn xanh nhỏ rơi xuống, Đinh Đinh Đông Đông ở đó có thể ngậm lấy nó.
Mộc Chức quấn lấy người Hoa Lan, cô bé biến thành hình thái ban đầu, chi trước đều ôm chặt lấy dây đằng của Hoa Lan.
“Em vốn chính là thực vật, hiệu trưởng cô cứ yên tâm đi, ở trên núi này người nào xảy ra chuyện chứ em sẽ không xảy ra chuyện.”
Thực ra trong đám trẻ, ngoại trừ hai đứa bé thủy sinh ra, chỉ có Hứa Thu là nhân loại yếu ớt nhất.
Trên núi này còn có thác nước, giống Châu Nương, cậu bé hoàn toàn có thể thông qua thác nước phiêu lưu, trại huấn luyện của bọn họ cách hồ sâu dưới thác nước rất gần, nếu trực tiếp nhảy từ trên thác nước xuống, lại đi thêm mấy bước tốc độ rất nhanh.