Chương 411: Tôi cảm thấy thêm lần nữa, tôi sẽ biến mất
Hứa Thu ra sức xoa lưng con thỏ to, bởi vì quá thoải mái, yết hầu của con thỏ to phát ra tiếng rên như tiếng mèo con kêu.
Nỗ lực xoa hơn nửa tiếng, Hứa Thu mệt mỏi, đối phương cũng thỏa mãn ngừng nghỉ.
Hứa Thu nhìn tay mình, con thỏ to rất thích sạch sẽ, lăn một vòng ở nước đá, bộ lông bị nước làm ướt, sau khi sấy khô xõa tung mềm mại, không có bất cứ thứ dơ gì.
Thời gian dài như thế, vệt nước không cẩn thận dính lên đã sớm khô đi.
Vuốt lông lâu như vậy, lòng bàn tay cô, còn có trên quần áo dính vào một ít lông tơ.
Màu xám nhạt, còn có một ít là thuần màu trắng, là lúc trước cưỡi trên người con mèo to không cẩn thận dính vào.
Khi vuốt lông cho mèo con bé Hồ Ly hay là sinh vật lông xù khác, xảy ra loại chuyện này cũng rất bình thường.
Tuy không làm chuyện gì không thể miêu tả, nhưng mà cô có loại cảm giác trái tim rất chua xót.
Hứa Thu: A, tay chua xót, cũng bẩn rồi.
…
Hứa Thu đặt cái rương có thể mở ra bên cạnh Ngôn Đông, thuận tiện khởi động Hứa Bạch Bạch đáng thương lần nữa.
Đương nhiên là trí năng AI sẽ không bị hỏng dễ dàng như vậy, chỉ là Hứa Bạch Bạch sử dụng cơ thể này tạm thời rơi vào ngủ đông.
Đợi đến khi đôi mắt Hứa Bạch Bạch sáng lên lần nữa, Hứa Thu nói: “Anh ta đã ngủ, lát nữa anh ta tỉnh táo lại, mi tới nói cho tôi.”
Ngay lúc đó biểu cảm của Hứa Bạch Bạch thay đổi, ngũ quan xinh đẹp học trợ thủ người máy biến thành biểu cảm đáng thương:
“Hiệu trưởng… Tôi cảm thấy thêm lần nữa, tôi sẽ biến mất.”
Anh ta rất thích cơ thể hiện giờ, không muốn bị Ngôn Đông có năng lực ra tay siêu mạnh hủy thành linh kiện.
Hứa Thu nhìn con thỏ hơi thở thong thả phập phồng:
“Không cần trực tiếp ở đây trông coi, mi nhìn qua camera theo dõi là được.”
Bây giờ cô còn phải đi chuẩn bị đồ ăn cho đám trẻ nữa.
Hứa Bạch Bạch nhẹ nhàng thở ra, trên mặt lộ ra mỉm cười: “Tôi biết hiệu trưởng yêu tôi nhất mà.”
Anh ta vô cùng tri kỷ nói: “Cô đi bận việc đi, có tình hình gì tôi lập tức gọi cô, đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”
Dựa núi ăn núi, khi bọn họ tới đây, có mang ít đồ tích trữ mùa đông, trên núi có thể bổ sung rau dưa trái cây không nhiều, bình thường chính là rau dại hương vị hơi chua, trời mưa xong thì có mộc nhĩ.
Mấy thứ như rau hẹ linh tinh gì đó, trực tiếp lấy từ trong hình ảnh ra đi.
Cái gì mà thịt bò, thịt bồ câu, tất cả những món ăn không thể khiến người ta thanh tâm quả dục, toàn bộ đều loại bỏ.
Nghĩ một lát lúc trước đám trẻ đều rất vất vả, hôm nay nên ăn đồ ăn hơi phong phú một chút thì hơn.
Hứa Thu nấu canh trứng cho đám trẻ, còn nướng thêm một ít điểm tâm, chuẩn bị xong nguyên liệu nấu ăn thì bảo đám trẻ tự mình tiến hành nướng BBQ.
Giá nướng BBQ có sẵn, đám trẻ tự mình nướng đồ ăn.
Người máy chuyên làm việc ở phòng bếp sẽ ở bên cạnh theo dõi, một khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có thể kịp thời cứu chữa.
Đồ ăn của Ngôn Đông, toàn bộ đều do Hứa Thu chuẩn bị.
Tuy Hứa Thu không biết về y học mấy, nhưng mà sinh học của cô cũng tạm.
Tình hình này của Ngôn Đông là kích thích tố giống đực quá cao, vậy cô tăng thêm chút ích thích tố giống cái cân bằng một chút.
Khổ qua, canh rau dại kèm theo vị chua hạ hỏa, trà hoa cúc vàng, sau khi uống xong thanh tâm quả dục.
Còn có sữa đậu nành uống vào nghe nói có thể bổ sung kích thích tố giống cái.
Mấy ngày nay cô đặc biệt mang theo máy sữa đậu nành, một đống hạt đậu cho vào, tiếng máy móc vang lên, rất nhanh có thể ép ra mẻ sữa đậu nành tươi ngon, tuyệt đối đủ dùng.
Trên cơ bản buổi sáng mỗi ngày đám trẻ đều uống một cốc sữa đậu nành, buổi tối uống một cốc sữa bò trợ giúp ngủ ngon hơn, đảm bảo bổ sung đủ protein và canxi.
Nhưng mà trong đồ uống của đám trẻ có thêm ít đường phèn hay là mật ong, hôm nay Ngôn Đông không có đãi ngộ này.
Gần chạng vạng, Ngôn Đông chậm rãi tỉnh lại.
Cho dù cả ngày con thỏ đều có thể như vậy, nhưng sau khi đạt được thỏa mãn, cũng sẽ có thời gian hiền giả.
Ngôn Đông vào thời gian hiền giả, cảm xúc và lý trí đều khôi phục bình thường.
Anh không bị đụng trúng đầu, đương nhiên không có khả năng mất trí nhớ lần nữa.
Khi đang trì độn phát hiện mình biến thành nguyên hình, lại còn trở lại nơi huấn luyện, anh tốn năm phút nhớ lại chuyện lúc trước.
Liếm lòng bàn tay, đè lên, cọ mặt, vuốt lông, khò khè…
Ngôn Đông ngồi ở chỗ đó, cảm thấy máu của mình ngưng kết thành băng lạnh theo đống hình ảnh hiện ra.
Những động tác bị cảm xúc chi phối, sao sẽ là những hành động anh có thể làm được!