Chương 421: Em không cần cha – Toàn hoàn văn
Bé Hồ Ly đã là học sinh tiểu học nói: “Đã nghe xong chuyện xưa, hai con hồ ly này là cha mẹ em sao?”
Hứa Thu gật đầu.
“Em không cần cha.”
Bé Hồ Ly nói:
“Đứa bé không có cha, vẫn có thể lớn lên khỏe mạnh, con thỏ tiên sinh không có cha, cũng trở nên vô cùng lợi hại. Hơn nữa chúng em còn có hiệu trưởng rất tốt.”
Sau khi Lị Lị nói như vậy, sắc mặt Hứa Thu không trở nên tốt hơn, trái lại còn tệ hơn trước không ít.
“Nếu có một ngày, cô cũng rời khỏi các em thì sao?” Hứa Thu nhẹ nhàng nói, sau đó dừng lại.
“Không có gì, em đi về trước đi, gọi những người khác tới, gọi Do Vũ qua đây trước.”
Cha mẹ của đám trẻ, một số người đã không còn nữa, còn có một số đứa bé không có cha mẹ.
Nhưng mà trên thế giới này, bọn họ còn có người thân khác.
Hứa Thu kể chuyện quá khứ cho đám trẻ, có đứa bé khóc, còn có đứa bé vô cùng kiên cường, không để ý lắm.
Hứa Thu đưa ra đáp án chắc chắn hết lần này tới lần khác, vô cùng nghiêm túc nói với đám trẻ.
“Các em là đứa bé được chờ mong sinh ra, ở trong lòng cô, vĩnh viễn đều là bảo bối.”
Khi nói những lời này xong, cô vốn định đi tìm Ngôn Đông một lát, nhưng thời gian thật sự quá muộn, có một số việc cô phải suy nghĩ cẩn thận mới được.
Đợi ngày mai, đợi đến ngày mai nghĩ kỹ, sắp xếp ngôn ngữ lại vậy.
Nói cách khác, không làm chuẩn bị gì đó rất dễ rơi vào hạ phong.
Nhưng mà khi Hứa Thu nằm trong phòng mình, cửa hành lang lặng lẽ mở ra, đám trẻ vốn nên ở trong phòng ngủ đều chạy ra, tập hợp ở phòng Châu Nương.
Dù sao cho dù là nhân ngư hay cá nước ngọt, thời gian dài rời khỏi nước đều không thoải mái lắm.
Đám trẻ này lén tụ tập lại.
“Hôm nay hiệu trưởng kể một chuyện xưa cho tớ.”
“Cũng kể cho tớ!”
“Kể cho tớ là chuyện xưa về nhân ngư.”
“Kể cho tớ là vinh quang của huyết tộc.”
Đám trẻ kể ra xong, sau đó phát hiện Hứa Thu kể chuyện xưa cho mỗi đứa bé không giống nhau, nhưng những chuyện xưa này đều có điểm chung.
“Dường như là kể chuyện xưa về cha mẹ chúng ta.”
Hoa Lan rung đùi đắc ý: “Tớ thì khác, tớ căn bản không có cha mẹ.”
“Cậu vốn dĩ không giống với bọn tớ!”
Đám trẻ lẩm bẩm: “Hiệu trưởng có biến!”
“Đúng vậy, buổi sáng hiệu trưởng lừa gạt cho qua, nhưng mà tớ nhớ rất rõ ràng, cô ấy nói, nếu cô ấy phải rời khỏi chúng ta thì làm sao bây giờ?”
“Vì sao hiệu trưởng sẽ rời khỏi chúng ta?”
Nguyên Cửu nói: “Hiệu trưởng rời đi rất bình thường, chính là đi ra ngoài mang đồ ăn ngon, mang đồ chơi, sau đó mang cư dân mới tới.”
“Không phải loại rời đi này, ý của tớ chính là, hiệu trưởng sắp vĩnh viễn rời khỏi chúng ta.”
Tuyển thủ phim truyền hình cấp mười Lị Lị nói: “Chẳng lẽ hiệu trưởng mắc bệnh nan y gì đó?”
“Đột nhiên phát sốt, hôm nay cô ấy còn suýt nữa ngất xỉu.”
“Buổi sáng tớ còn thấy gương mặt hiệu trưởng rất trắng.”
“Phi phi phi, nói linh tinh gì thế? Con thỏ tiên sinh nói, hiệu trưởng vô cùng khỏe mạnh.”
“Vậy cũng có khả năng là lời nói dối có ý tốt, trong phim truyền hình đều là như vậy, bị bệnh nan y cố ý giấu diếm người nhà bệnh nhân.”
“Logic này của cậu căn bản không phù hợp, hiệu trưởng cố ý che giấu, sao cô ấy sẽ làm ra loại chuyện sắp xếp hậu sự như vậy?”
Châu Nương cắt ngang lời nói linh tinh của bé Hồ ly.
“Cậu đây là đang nói bậy bạ (hồ xả).”
“Tớ vốn dĩ là hồ ly mà, hồ xả.”
Đinh Đinh nói: “Trên người hiệu trưởng không có mùi máu.”
Đông Đông nói: “Cũng không có hương vị nói dối.”
“Vậy vì sao hiệu trưởng muốn nói những lời này với chúng ta?”
Mộc Chức nói: “Tớ cảm thấy, có khả năng là vì hiệu trưởng nhớ nhà.”
Bé Hồ Ly nói tiếp:
“Cũng có khả năng! Thiên kim đại tiểu thư rời khỏi cha mẹ một mình lang bạt bên ngoài, đã bôn ba nhiều năm như vậy sẽ muốn về nhà. Vì trở lại ngôi nhà ngợp trong vàng son, nhẫn tâm vứt bỏ con mình.”
“Chúng ta không phải con của hiệu trưởng.”
Đúng vậy, bọn họ không phải con hiệu trưởng sinh ra, tuy mọi người coi hiệu trưởng như mẹ, nhưng cô vẫn là cô gái trẻ tuổi, tính tuổi ra mà nói, còn không bằng nửa Hoa Lan.
Lỗ tai của đám trẻ gục xuống.
…
Do Vũ kiến nghị: “Chúng ta trực tiếp thành khẩn nói với hiệu trưởng đi, hi vọng cô ấy ở lại.”
Bạch Táp vẫn luôn không lên tiếng nói: “Cô ấy cũng có cha mẹ của mình.”
Những lời này vừa vang lên, mọi người đều im lặng, bởi vì lúc trước hiệu trưởng sinh bệnh, đã gọi mẹ.
Người tốt giống như hiệu trưởng, nhất định lớn lên trong gia đình rất ấm áp rất tốt, hiệu trưởng sẽ nhớ nhà, rất bình thường.
Đợi đến ngày hôm sau, đám trẻ vây quanh Hứa Thu, sau đó hỏi cô:
“Hiệu trưởng hiệu trưởng, chúng em muốn nghe chuyện khi nhỏ của cô, muốn nghe về cha mẹ cô.”
Tuy không rõ vì sao, nhưng Hứa Thu vẫn nỗ lực nghĩ một lát, sau đó kể những chuyện khi nhỏ của mình cho bọn họ.
Đợi nghe xong, vào buổi tối, đám trẻ lại tập hợp mở cuộc họp.
Sáng sớm, đám trẻ bắt đầu hành động.
Hứa Thu vừa ra khỏi cửa, thì thấy đám trẻ ăn mặc chỉnh tề xếp thành hàng.
Không cần Hứa Thu sắp xếp thời gian, tự bọn họ đánh răng rửa mặt, mặc quần áo ăn cơm, sắp xếp mọi chuyện gọn gàng ngăn nắp.
Toàn bộ đều không ỷ vào Hứa Thu.
Đợi đến buổi tối, đám trẻ kéo Hứa Thu lại.
Bởi vì là kết quả tập thể bàn bạc, cho nên mọi người cùng nhau lên tiếng.
Đám trẻ cậu một câu tớ một câu nói.
Bé Hồ Ly: “Hiệu trưởng, bọn em biết cô muốn về nhà.”
Do Vũ: “Cha mẹ của hiệu trưởng cũng giống như hiệu trưởng, đều là người tốt.”
Bạch Táp: “Muốn về nhà thì cô cứ về đi ạ.”
Châu Nương: “Hiệu trưởng dạy bọn em rất nhiều thứ. Hiện giờ thành phố này đã tiện hơn, đều có mọi thứ, chúng em có thể tự chăm sóc mình.”
Thanh Sa: “Em đã lột da nhiều lần, lại thêm mấy lần nữa sẽ trưởng thành.”
Mộc Chức: “Hiệu trưởng vui vẻ quan trọng nhất, chúng em sẽ cùng nhau sống thật tốt.”
Nguyên Cửu: “Đều là người lớn, nên đi ra ngoài lang bạt, không cần phải ở cùng nhau.”
Hoa Lan: “Lá rụng về cội, hiệu trưởng chỉ cần trở về thăm, mọi người sẽ rất vui.”
Đinh Đinh Đông Đông: “Cha em còn nói muốn dẫn tộc nhân tới đây, tuy bọn họ đều hơi ngốc, nhưng mà đánh người rất lợi hại, mọi người đều không chịu bị bắt nạt.”
Đám trẻ trăm miệng một lời: “Trong khoảng thời gian này hiệu trưởng đã làm rất tốt! Cho nên muốn về nhà mà nói, thì cứ về đi!”
Hứa Thu bất ngờ nghẹn ngào, nước mắt đột nhiên không kìm nén được.
[Nhiệm vụ chính, xây dựng thành phố đã hoàn thành, nhiệm vụ chính đám trẻ tán thành đã hoàn thành, đám trẻ trưởng thành đã hoàn thành, tiến độ nhiệm vụ chính về nhà hiện giờ là 100%.]
[Cô đã đạt tới mục tiêu, nhận phiếu về nhà hay không.]
[Đồng ý/không đồng ý, không lựa chọn xem như cam chịu là đồng ý, bắt đầu đếm ngược.]