Nhà Trẻ Số Một Vũ Trụ (Dịch Full)

Chương 422 - Chương 422. Phiên Ngoại – Hoan Nghênh Về Nhà 1

Chương 422. Phiên ngoại – Hoan nghênh về nhà 1 Chương 422. Phiên ngoại – Hoan nghênh về nhà 1

Chương 422: Phiên ngoại – Hoan nghênh về nhà 1

“Anh họ của con sắp kết hôn, cô dâu vô cùng xinh đẹp. Hơn nữa cô dâu là người con quen đấy…”

Người phụ nữ mặc lễ phục xắn tay áo mình lên, vừa lải nhải, vừa thuần thục mát xa hai chân cho cô gái trẻ trên giường bệnh.

Bởi vì nằm trên giường thời gian dài, cơ bắp rất dễ teo lại, nhưng được người nhà dốc lòng chăm sóc, ngoại trừ gương mặt hơi tái nhợt, cơ thể trở nên gầy yếu hơn chút, cô nhìn qua giống như đang ngủ.

Con gái út Hứa gia mất tích một khoảng thời gian rất khó hiểu, báo án, cũng thông qua truyền thông và internet tốn rất nhiều sức lực đi tìm người, nhưng mà Hứa Thu giống như là bốc hơi khỏi nhân gian.

Đợi đến khi cô xuất hiện lần nữa, người nằm ở trên đường cái, cơ thể thoạt nhìn chịu va chạm rất mạnh, vẫn luôn hôn mê bất tỉnh.

Bác sĩ chẩn đoán, Hứa Thu thành người thực vật, rất có khả năng cả đời không có biện pháp tỉnh dậy.

Lúc ấy mẹ Hứa Thu khóc đến ngất xỉu, nhưng rất nhanh lại phấn chấn lên.

Cho dù thế nào không thể từ bỏ con gái, thời gian làm việc của bà ấy cũng tương đối tự do một chút.

Cha của Hứa Thu cũng buông một phần công việc trong tay, hai vợ chồng thay phiên canh giữ Hứa Thu.

Mới đầu có mời hộ lý riêng, mẹ Hứa ở bên cạnh học, sau đó bà ấy thường xuyên mát xa một lát.

Tuy hộ lý lấy tiền làm việc, nhưng mà con gái của mình, chắc chắn người làm mẹ càng thêm để bụng.

Lúc trước khi con gái mất tích, trong nhà đều chưa từng từ bỏ tìm kiếm cô, hiện giờ con gái đã trở về, ngoại trừ hôn mê bất tỉnh ra, thì không còn tổn hại khác, người Hứa gia càng không có khả năng từ bỏ.

Sau khi mát xa xong, mẹ Hứa kéo ống quần của Hứa Thu xuống, vắt khô khăn lông đi ra ngoài thay nước.

Đợi khi bà ấy ra ngoài, người trên giường bệnh lông mi giật giật, thiết bị phát ra tiếng tích tích.

“Nước…”

Gần như là tiếng kêu suy yếu nhỏ đến mức khó mà phát hiện.

Nghe thấy giọng nói, chậu nước trong tay người phụ nữ rầm một tiếng rơi xuống đất.

Bà ấy mừng rỡ như điên lao tới: “Bác sĩ, bác sĩ, con gái của tôi tỉnh rồi!”

Sau khi làm kiểm tra toàn thân xong, Hứa Thu thành công xuất viện.

Cơ thể của cô khôi phục với tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Còn chuyện mất tích lúc trước, Hứa Thu lấy cớ mất trí nhớ nhẹ nhàng bâng quơ cho qua.

Khi cô tỉnh lại thời tiết vừa vặn rất đẹp, cuối thu mát mẻ, mặc quần áo mỏng thì hơi lạnh, nhưng đứng dưới ánh mặt trời thì rất tốt.

Người nằm mấy tháng hai chân hơi bủn rủn vô lực, Hứa Thu ở trong nhà cũng tĩnh dưỡng là chính.

Khi trời nắng, cô sẽ phơi nắng dưới giàn nho trong sân, sau đó chơi cờ với ông nội, hay đan áo với bà ngoài, làm một ít bánh đơn giản, cuộc sống vô cùng tự tại.

Thấy tình hình của cô khôi phục hơn nhiều, mẹ Hứa lấy hộp ra.

“Ngày đó khi phát hiện ra con trong tay vẫn luôn nắm chặt thứ này, nắm rất chặt, bệnh viện sợ tay con sung huyết, đã lấy ra. Mẹ đặt nó vào trong hộp, lúc trước quên đưa cho con.”

Nghe thấy câu này, Hứa Thu vô cùng tò mò.

“Là gì thế ạ?”

Cô vừa nói, vừa mở hộp ra.

Nhưng trong hộp thiên nga chỉ có một chiếc huy chương, có chút quen mắt nhưng không nghĩ ra từng thấy thứ này ở đâu đó.

Trong hình cỏ bốn lá được khảm đá quý sáng lấp lánh, khúc xạ ra tia sáng lộng lẫy ở dưới ánh nắng.

Khi nắm lấy huy chương kia, lượng lớn ký ức lao vào trong đầu Hứa Thu một cách dũng mãnh.

Biểu cảm của cô hơi hoảng hốt, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt.

“Thu Thu!” Sắc mặt mọi người thay đổi, vội vàng vươn tay muốn lấy huy chương gây tai họa kia.

“Không sao, vừa rồi con chỉ nghĩ tới chuyện lúc trước thôi.”

Hứa Thu nắm chặt huy chương trong tay, ngón tay chậm rãi siết lấy.

Khi nắm lấy huy chương, giọng nói quen thuộc của hệ thống vang lên bên tai Hứa Thu.

[Hệ thống 008 vì cô phục vụ.]

Hứa Thu lắc đầu: “Hiện giờ con cảm thấy khá tốt.”

Khí huyết hồng nhuận chậm rãi trở về trên mặt Hứa Thu, đôi mắt cô sáng ngời, thoạt nhìn có sức sống hơn.

Mẹ Hứa nói: “Nếu có chỗ nào không thoải mái thì nói với mẹ, những chuyện trong quá khứ thật sự không nghĩ ra, chúng ta không nghĩ nữa.”

Trong khoảng thời gian Hứa Thu biến mất, đối với một người mẹ mà nói cũng không phải ký ức tốt đẹp gì.

“Con nhớ đều là những chuyện rất tốt.”

Hứa Thu cười nói:

“Ở khoảng thời gian trong quá khứ, con gặp được rất nhiều người tốt, sống rất vui vẻ, tuy vì nguyên nhân nào đó mà không thể về nhà, nhưng rất may mắn, con có thể trải qua một đoạn nhân sinh đặc biệt.”

Cô cọ người mẹ: “Cho nên mẹ cũng nên vui sướng vì con.”

“Coi như là con ra nước ngoài đi học, hay là dọn ra ngoài ở.”

Biết con gái ở bên ngoài không chịu đau khổ gì, cũng không chịu thương tổn gì, trưởng bối quan tâm cô đều thả lỏng.

“Lần sau cho dù là ở nơi nào, đều phải nghĩ cách liên lạc với người nhà. Đương nhiên nếu gặp chuyện gì nguy hiểm, nhất định phải lấy an toàn của mình làm trên hết.”

Bình Luận (0)
Comment