Chương 425: Phiên ngoại – Hoàng Thái Tử được luyện thành như thế nào 2
Băng tuyết tân đi, mèo con cũng nhanh chóng lớn lên, từ to cỡ bàn tay trở nên to cỡ ba bàn tay.
Nhưng mà đợi đến mùa đông thứ hai, người phụ nữ vẫn luôn bảo vệ cậu bé, bảo vệ bên cạnh cậu bé lại biến mất khỏi căn nhà này.
Mèo con tự mình tạo động trên băng, sau đó dùng móng vuốt bắt cá, gậy gỗ bào đến nhọn cắm vào giữa cá, trực tiếp đặt trên đống lửa nướng.
Cá khô nhỏ không thêm muối, nội tạng cũng không được xử lý.
So với tay nghề của người phụ nữ mà nói, quả thực khó ăn muốn chết.
Hơn nữa khi nướng cá vì tốc độ không đủ nhanh, không cẩn thận còn bị lửa cháy sém bộ lông.
Trên bộ lông tuyết trắng xuất hiện chút khô vàng, nhưng mà không có con thỏ to dịu dàng liếm lông cho nó nữa.
Kẻ lừa đảo, đồ lừa đảo!
Mèo con lẳng lặng ngủ trước đống lửa, nước mắt lặng lẽ chảy ra.
Bởi vì ở một mình, mèo con còn phát sốt, khi ở trong mơ cậu bé mơ thấy người phụ nữ kia, nhưng mà khi tỉnh dậy trong phòng trống rỗng, an tĩnh muốn chết.
Lại sau đó, có người dựa theo tung tích người phụ nữ để lại tìm tới.
Bọn họ nói, người phụ nữ kia đã chết, nguyện vọng trước khi chết là chiếu cố cậu bé thật tốt.
Tuy lúc này móng vuốt của mèo con đã trở nên vô cùng sắc bén, nhưng mà đối mặt với nhiều người lớn cầm vũ khí như vậy, cậu bé vẫn bị người ta bắt lại.
Sau đó ngồi lên phi thuyền trước nay chưa từng ngồi, đi tới một nơi khác.
Nơi đó rất rộng, rất hoa lệ, có rất nhiều đá quý sáng lấp lánh, còn có đủ loại đồ ăn ngon mỹ vị, sữa thơm ngào ngạt uống không hết.
Ở nơi đó, mèo con thấy được rất nhiều người, có rất nhiều lỗ tai và đuôi kỳ lạ, không phải chỉ có con thỏ, còn đủ loại người.
Phần lớn đều là mèo, bọn họ có móng vuốt sắc bén như cậu bé, năng lực nhìn đêm mạnh mẽ, có đuôi thật dài giống như con thỏ, còn có bộ lông đủ hoa văn.
Có lông dài lông ngắn, màu trắng, màu đen, màu trắng đen, màu vàng, còn có sọc và lấm tấm.
Nơi này có một số người gọi cậu bé: “Thập bát vương tử điện hạ.”
Bởi vì cậu bé là con thứ mười tám của cha cậu bé.
Ở nơi này, mèo con gặp được cha mình, là người cầm quyền một đế quốc, một con mèo thoạt nhìn vô cùng uy phong.
Con mèo to có rất nhiều con, bình thường công việc bận rộn, còn tràn ngập uy nghiêm, không thích nói chuyện.
Khi nhìn thấy đối phương, hình tượng người cha trong lòng mèo con như khung ảnh bị rơi vỡ, chỉ trong nháy mắt vỡ thành mảnh nhỏ.
Không giống với thành phố xa xôi trước đây, ở nơi ở mới, có rất nhiều người sẽ cười với cậu bé, đương nhiên cũng có rất nhiều người chán ghét cậu bé.
Nhưng mà những người cười với cậu bé, ở sau lưng lại nói linh tinh về cậu bé.
“Không thể hiểu được vì sao lại mang loại thực nghiệm này về đây.”
“Con hoang mẹ đều đã chết, không có một chút giáo dưỡng nào.”
“Nhìn bộ lông tuyết trắng của cậu ta kìa, không giống cha một chút nào.”
Mèo con che lỗ tai mình, sau khi chịu thiệt nhiều lần, chậm rãi dựng lên một tường vây xung quanh mình.
Rõ ràng chỗ ở trở nên to lớn hơn, có được điều kiện sống càng tốt hơn, nhưng mà đối với con mèo nhỏ mà nói, cậu bé cảm thấy mình sống không vui chút nào.
Nhưng cuộc sống nói cho cậu bé, mọi chuyện sẽ càng trở nên tệ hơn.
Đám hoàng tử đều lớn, con mèo to đặc biệt uy nghiêm kia sinh bệnh, một đống người đánh nhau một cách khó hiểu.
Là một con mèo nhỏ vô dụng đáng thương, theo lý mà nói sẽ không bị lan đến gần.
Nhưng mà vợ của con mèo to, có một số người nhìn không vừa mắt.
Bởi vì thân phận vật thí nghiệm của cậu bé, mèo con may mắn hơn một số vương tử đã chết nào đó, nhưng cậu bé cũng rất bất hạnh.
Có người bắt lấy cậu bé, ký một bản hợp đồng.
Sau đó nó bị đeo vòng cổ, ngồi lên phi thuyền bị ném tới một nơi nho nhỏ.
Khi con mèo nhỏ bị người ta xách cổ dẫn đến chỗ ở mới, từng ngẩng đầu nhìn thoáng qua cửa, trên cửa lạnh như băng chỉ có mấy chữ…
Viện nghiên cứu gen.
Nơi ở mới rất nhỏ, còn không có bất cứ tự do gì.
Mỗi ngày nhìn thấy đều là một số gương mặt lạnh như băng, mặc quần áo màu trắng, ném cho nó thuốc dinh dưỡng khó uống, sau đó rút máu.
Bạch Táp ở nơi này mất đi tên của mình, nhận được đánh số lạnh như băng.
Mới đầu cậu bé giãy giụa, thét chói tai, phát động đủ loại tấn công.