Chương 426: Phiên ngoại – Hoàng Thái Tử được luyện thành như thế nào 3
Sau đó bị trấn áp, bị điện giật, bị tiêm vào đủ loại chất lỏng khiến người ta hôn mê.
“Tớ khuyên cậu từ bỏ đi, không có bất cứ tác dụng gì đâu.”
Ở nơi này có một cọc gỗ, đột nhiên mở miệng nói chuyện.
Bạch Táp kinh ngạc mở to mắt, sau đó thấy được bên cạnh mình có một dây mây.
Vậy mà dây đằng này có thể nói chuyện!
Bạch Táp ở trong hoàng cung từng thấy nhiều việc đời, nhưng đây là lần đầu tiên thấy thực vật có thể nói.
Đối phương như ông cụ non khuyên bảo cậu bé:
“Tớ ở nơi này đã rất lâu, cậu xem cậu nhỏ yếu như vậy. Đối mặt với những máy móc kia chính là tự mình chuốc lấy cực khổ, còn không bằng biểu hiện ngoan ngoãn một chút, đối với mọi người đều tốt đẹp.”
Dây đằng căn bản không thấy rõ ngũ quan nói:
“Thực ra tớ cũng không muốn quản cậu làm gì, nhưng mà cậu kêu lên thật sự quá ầm ĩ, làm người ấy mà, phải có một chút đạo đức công cộng, tốt xấu gì chúng ta cũng là hàng xóm.”
Lúc ấy mèo con chỉ hai tuổi rưỡi, nổi giận kéo dây của dây đằng ồn ào này, sau đó bị đối phương tát vào mặt một cái.
“Sao cậu lại không chịu nghe khuyên bảo như thế, đúng là đáng bị ăn đánh.”
Bởi vì một cây một mèo nhìn nhau không vừa mắt, hai người đánh nhau, cuối cùng bị nhân viên nghiên cứu cưỡng ép tách ra.
Cũng bắt đầu từ ngày đó, Bạch Táp mất đi một vùng rộng có thể hoạt động.
Bạch Táp tới khoảng một tháng, có một con hồ ly nhỏ trông vô cùng xinh đẹp được người ta đưa tới.
Đưa hồ ly tiến vào là một người phụ nữ xinh đẹp, là loại hình khác hoàn toàn với mẹ Bạch Táp.
Con hồ ly to này tuổi không kém mẹ Bạch Táp lắm, khiến cậu bé nghĩ tới mẹ mình.
Phụ nữ đều là kẻ lừa đảo, đã nói là sẽ ở bên đến khi cậu bé trưởng thành, kết quả giống như người phụ nữ kia, đảo mắt lại vô tình vứt bỏ đứa bé.
Đương nhiên đàn ông cũng không phải thứ tốt, nhân viên nghiên cứu làm thí nghiệm cho bọn họ phần lớn là nam.
Nhân viên nghiên cứu nữ, động tác sẽ dịu dàng hơn một chút, đàn ông cơ bản lãnh khốc vô tình.
Trên đời này, người lớn đều đáng ghét như vậy.
Bé Hồ Ly tỉnh lại, cả ngày ầm ĩ muốn mẹ.
Cô bé đến tăng thêm chút sinh khí cho nhà trẻ này, mà Bạch Táp dần trầm mặc.
Dáng vẻ đối phương khóc lóc thật sự quá xấu, hơn nữa lãng phí nhiều sức lực như thế, đạt được chỉ có điện giật và phê bình.
Tưởng tượng lúc trước khi mình đến cũng là hình tượng như vậy, mặt Bạch Táp chậm rãi nghiêm hơn, càng ngày càng ít nói.
Cậu bé không thích người đàn ông được cậu bé gọi là cha trong trí nhớ, nhưng bất tri bất giác, Bạch Táp lại trở nên càng ngày càng giống người kia.
Bởi vì người kia có được gương mặt uy nghiêm, không cần nói gì mọi người cũng sợ anh ta, kính sợ anh ta, ca tụng anh ta.
Cho dù trong lòng đám người ca tụng anh ta chưa chắc nghĩ như vậy, thậm chí lén nói linh tinh về anh ta sau lưng, nhưng mà khi người đàn ông kia xuất hiện, mỗi người đều thần phục.
Cậu bé không cần nhiều người thật lòng thích cậu bé như vậy, dù sao là một con mèo nhỏ, ngoại trừ mẹ yêu cậu bé ra, không còn ai yêu cậu bé.
Ngay cả người mẹ nói sẽ luôn ở bên cậu bé, tình yêu của cô ấy cũng ngắn ngủi như vậy.
Mèo con khịt mũi, vứt bỏ kẻ lừa đảo kia ra khỏi đầu mình.
Trên thực tế qua nhiều năm như vậy, hình tượng của người phụ nữ càng ngày càng mơ hồ trong đầu cậu bé.
Trong thời gian ngắn ngủi, viện nghiên cứu thêm rất nhiều bạn mới, có con rắn xanh nhỏ ngắn ngủn, con cá thoạt nhìn chỉ có một nửa ăn ngon, một vỏ sò to khép kín, một con chim nhỏ ồn ào, hai con dơi màu đen giống nhau ý đúc.
Mọi người giống như cậu bé đều bị rút máu, bị điện giật.
Tính cách của mỗi người không giống nhau, nguyên nhân được đưa tới đây cũng không giống nhau.
Nhưng dưới cái nhìn của Bạch Táp, bọn họ có nhiều điểm giống nhau…
Mỗi người đều là đứa bé không ai cần, đều là kẻ đáng thương bị vứt bỏ.