Nhà Trẻ Số Một Vũ Trụ (Dịch Full)

Chương 436 - Chương 436. Phiên Ngoại – Tình Yêu Biển Rộng 1

Chương 436. Phiên ngoại – Tình yêu biển rộng 1 Chương 436. Phiên ngoại – Tình yêu biển rộng 1

Chương 436: Phiên ngoại – Tình yêu biển rộng 1

Nói muốn mời ăn cơm, Hứa Thu đều rất nghiêm túc, chuẩn bị một lát rồi dẫn theo đám trẻ đến nhà hàng có danh tiếng rất tốt.

Hiện giờ không thể nói là đám trẻ, mọi người đều là người trưởng thành.

Đám người trực tiếp bao cả nhà ăn, vô cùng hào phóng gọi một bàn đồ ăn, làm bữa liên hoan vô cùng đơn giản ấm áp.

Khi ăn cơm, mọi người cùng nói chuyện thú vị xảy ra lúc trước.

Trong lúc này chủ yếu là Hoa Lan dẫn đường, mười đứa bé mỗi người đều rất có tiền đồ.

Ngoại trừ Nguyên Cửu nhỏ tuổi nhất mới tốt nghiệp ra, mỗi người đều tiến vào xã hội một thời gian không ngắn.

Tốc độ xã hội mài giũa người ta rất nhanh, một năm và lăn lộn 4-5 năm đều có cảm giác khác biệt.

“Lần này chúng em đều là nhờ phúc của Đông Đông, đã thời gian dài không ăn liên hoan cùng nhau như vậy.”

“Đúng vậy, hiệu trưởng bất công, chúng em ở bên ngoài trải qua nhiều chuyện như vậy, đạt được nhiều huy hoàng như thế, cô đều không mời khách. Lần này chúng em sẽ cố gắng ăn, tranh thủ ăn đến khi hiệu trưởng phá sản.”

Mộc Chức có dáng vẻ tinh anh văn nhã nói: “Vậy các cậu no chết cũng đừng nghĩ.”

Hiện giờ Hứa Thu không còn là hiệu trưởng nhà trẻ nghèo như lúc trước, đừng nói là mời một bữa cơm, mỗi ngày đều mời, tài sản tài khoản tiết kiệm của cô đều không giảm bớt mấy.

Một số dữ liệu từ những ngày đầu thành lập thành phố, cũng như những ký ức về quá khứ nhà trẻ của bọn họ vẫn được lưu giữ, muốn giữ gìn những tòa nhà có ý nghĩa lịch sử này cần tốn rất nhiều tiền.

Bọn họ có một tài khoản công cộng, trước mắt số dư do Mộc Chức xử lý.

Lị Lị tức giận trừng cô ấy một cái:

“Hiện giờ người có tiền nhất trong chúng ta không phải là Mộc Chức sao, một giây mấy trăm triệu chảy ra ngoài, mắt đều không chớp một cái.”

“Không phải tiền của tớ, nói ra cậu kiếm được nhiều hơn mới đúng, đều là đại minh tinh, phí đại diện bất cứ đều đủ cho chúng tớ dùng nhiều năm, loại người kiếm tiền bằng trí nhớ như bọn tớ kiếm tiền rất vất vả.”

Lị Lị vội xua tay:

“Thật sự không có, trong giới cũng không dễ lăn lộn, kém xa Đinh Đinh Đông Đông. Hai anh em bọn, không làm công việc này thì có thể kế thừa gia nghiệp mấy trăm tỷ.”

Con dơi già có thể sống rất nhiều năm rất có tiền, tuy khi bọn họ còn nhỏ vẫn luôn cảm thấy cha của Đinh Đinh Đông Đông hơi ngốc, nhưng sau khi lớn lên mới phát hiện, kẻ có tiền ở ngay bên cạnh ta.

Trong chuyện xưa viết gì nhỏ, cha là tù trưởng, mẹ là công chúa, thực ra đều là thật.

Đinh Đinh Đông Đông nói: “Đừng nói chúng tớ, nếu bàn về gia nghiệp mà nói, vẫn là Bạch Táp được nhất.”

Tụ họp lần này Bạch Táp tương đối bận, bởi vì bây giờ còn đang ở bên ngoài.

Cậu ta mới kết thúc một trận chiến nhỏ, đang trên đường trở về.

Mọi người đều trưởng thành mỗi người đều có công việc của chính mình, không có khả năng đảm bảo lần nào cũng rảnh rỗi.

Nhưng ở trước mặt Bạch Táp cũng mở quang não, phía trước bày một cái bàn gần như giống hệt, đặt một ít đồ ăn, sau đó lợi dụng hình chiếu giống như đang ăn cùng mọi người.

Một đám người thổi công việc của nhau, nói đến cuối cùng đều cười đùa vui vẻ.

Nói đến nói đi, mọi người đều có tiền đồ, nhưng mà Nguyên Cửu còn ít tuổi, kiếm được ít tiền nhất cũng là người nghèo chân chính.

Cậu ta ra sức ăn cơm, hiện giờ đều đã trưởng thành, ngượng ngùng hỏi hiệu trưởng chi viện.

Hôm nay nhất định phải nỗ lực ăn, ăn đến no bụng còn làm việc!

Không ăn no lấy đâu ra sức làm việc.

Đợi ăn cơm xong, bọn họ tiến hành hoạt động vô cùng đơn giản, giống như là hát karaoke, còn có đi dạo khu vui chơi.

Cho dù trải qua bao nhiêu năm, phương thức mọi người chơi đùa đều không thay đổi quá nhiều.

Dù sao xem như người trong nhà tụ họp, không có người cưỡng ép uống rượu, cùng lắm chỉ uống hai chén, sẽ không để mình người đầy mùi rượu.

Bạn học Hoa Lan tránh say rượu say sữa, còn tự mình rót một cốc nước.

Thời buổi này có đủ loại đồ uống, ở nơi này ăn chơi luôn thích trộn lẫn chút rượu và sữa, vẫn là uống nước ổn thỏa nhất.

Gặp nhau ngắn ngủi một lát, lại phải ly biệt.

“Tớ còn công việc, đợi ngày mai sẽ ăn ké một bữa, hiệu trưởng đừng ghét bỏ em nhé.”

“Đi đi đi đi.”

Đều là người lớn, hẳn là có công việc và cuộc sống của mình, luôn dán lấy cô cũng kỳ cục.

Bình Luận (0)
Comment