Chương 437: Phiên ngoại – Tình yêu biển rộng 2
Hơn nữa đợi bọn họ đi hết, Hứa Thu có thể đến nhà trẻ xem đứa bé khác.
Nhà trẻ ban đầu của bọn họ, đã không còn tiếp tục kinh doanh, mà biến thành kiến trúc giống như quán kỷ niệm, có thể cho người ta tham quan miễn phí.
Không thu phí vé vào cửa, nhưng cần kiểm tra thân phận, còn vì bảo quản độ hoàn chỉnh bên trong, mỗi ngày sẽ giới hạn số lượng tham quan, có thể hẹn trước.
Đương nhiên một người phải cách một thời gian sau mới có thể lấy số lần nữa, một phương diện là cố gắng đảm bảo mọi người có thể tham quan được, cũng tránh cho đám người đầu cơ đoạt vé, bán trên thị trường.
Thành phố nhỏ của bọn họ đã không còn là thành phố nhỏ thưa thớt yên bình như trước, bởi vì giao thông phát triển cùng với hoàn cảnh tương đối hòa bình, mỗi năm đều có khá nhiều du khách tới chơi.
Trong thành phố còn có nhiều kiến trúc nổi tiếng còn tràn ngập phong cách.
Nhờ phúc của Do Vũ, thành phố máy móc từng lạnh như băng biến thành thành phố giàu tính thời thượng và hơi thở lãng mạn.
Khi Hứa Thu đi ra, thì thấy được một gương mặt đen xì, rõ ràng màu da tuyết trắng, sắc mặt thoạt nhìn như có thể nhỏ ra nước mực.
Nhưng loại sắc mặt này chỉ dành cho đám trẻ không có mắt nhìn, khi thấy Hứa Thu vẻ mặt đối phương dịu dàng hơn nhiều.
“Sao anh lại tới đây?”
Hứa Thu không cảm thấy chột dạ, bởi vì trước đó cô đã thông báo cho Ngôn Đông.
Cho dù gương mặt đẹp trai, suốt ngày nhìn nhau cũng sẽ cảm thấy ngấy.
Huống chi đám nhóc vừa mới trưởng thành, đang là độ tuổi dậy thì đẹp nhất mỹ lệ nhất, trên người bọn họ tràn ngập sức sống, nhìn thôi đều khiến tâm trạng của người ta thoải mái.
“Ra đây đón em, sắp có gió bão.”
A, Hứa Thu nhìn về phía không trung, sắc trời trở nên tối tăm.
Đô thị mỹ lệ này là một thành phố ven biển chính cống.
Phần lớn điều kiện rất đáng sống, có biển rộng điều tiết khí hậu, đông ấm hạ lạnh, khiến người ta đau đầu duy nhất là gió bão mãnh liệt.
Cho dù qua đi bao nhiêu năm, ở trước mặt thiên nhiên sức mạnh của nhân loại vẫn luôn nhỏ bé, khoa học kỹ thuật càng ngày càng phát triển, phương thức nhân loại bảo vệ tài sản của mình cũng càng ngày càng nhiều.
Nhà tranh trước đây ở trong gió to thổi một cái là ngã, sau này có nhà gỗ rắn chắc, nhà đá, còn có thép xen lẫn bùn đất.
Hiện giờ bọn họ dùng là nguyên liệu phần tử mới đứng đầu ở thời đại này, năng lực kháng gió rất mạnh, trên cơ bản không chịu tổn hại gì, tình huống cắt điện mất nước cũng ít xảy ra.
Nhưng chuyện này không có ý nghĩa con người có thể nhẹ nhàng đi dạo trên đường cái trong gió bão.
Kiến trúc có thể chống đỡ những gió táp mưa sa này nhưng có một số thực vật không được bảo vệ, có khả năng vì gió thổi mà ngã trái ngã phải, trực tiếp biến thành vũ khí sắc bén đánh về phía người đi đường.
Khi Hứa Thu đi ra, nhân viên đài khí tượng đã bắt đầu truyền tin: “Bão Mangkhut sắp đổ bộ, cư dân hãy chuẩn bị sẵn sàng.”
Khoa học kỹ thuật biến hóa nhanh như vậy, độ chính xác của dự báo bão cũng được cải thiện hơn nhiều.
Trong tình huống thông thường thời tiết ác liệt này không mang đến tổn thất cho thành phố, nhưng nếu bản thân không yêu quý tính mạng mà nói, luôn gặp phải chuyện ngoài ý muốn.
“Vậy mọi người đi về trước đi, đừng đi dạo trên phố.”
Trời đột nhiên âm trầm lại, cũng bắt đầu nổi lên gió to.
“Vâng.”
“Em phải đi ra ngoài một chuyến, không về cùng với mọi người.”
“Loại thời tiết này, em muốn ra cửa sao?”
Người thanh niên mặc áo choàng màu đen, võ trang mình giống y như nghệ thuật gia nổi tiếng nói.
Ngày mưa người bình thường không được phép tới gần chỗ biển, cũng không được phép tụ tập trên bờ cát.
Nhưng mà Do Vũ không phải người bình thường, biển rộng giống như cố hương khác của cậu ta.
Cậu ta lái xe đến bờ biển bị phong tỏa, sau đó lặn vào trong nước.
Biển rộng chính là cố hương của Do Vũ, mà hiện giờ cậu ta di chuyển biển rộng tới.