Chương 447: Phiên ngoại – Bí mật của con thỏ tiên sinh 8
Ngay lúc này cuối cùng Ngôn Đông cũng có hứng thú, cậu bé cảm thấy sỡ dĩ mình ở đây xem tiết mục nhàm chán như vậy, chính là vì cô bé mặc bộ đồ thỏ trước mắt.
Hóa ra đối phương là quỷ, đều nói cuối khoa học chính là thần học, từ phương diện nào đó mà nói, thần học hay không lại chưa từng phá giải khoa học.
Ngôn Đông đã hết hứng thú với người, nhưng mà quỷ thì chưa.
Cô bé kia nhìn về phía cậu bé, mi mắt cong cong nói: “Cậu đứng ở chỗ này đã bao lâu, cậu và bọn họ là người cùng phe sao?”
Biểu cảm của Ngôn Đông vi diệu hơn.
“Nhưng mà tôi cảm thấy cậu không phải.” Cô bé mặc bộ đồ con thỏ nói: “Cậu không giống với bọn họ, cậu rất đẹp.”
Đẹp thì không phải người xấu ư, người này cũng quá nông cạn, còn có chút bản lĩnh.
Cô gái bị gọi là quỷ đi tới, cô bé đứng bên cạnh Ngôn Đông tò mò đánh giá cậu bé.
“Cậu trông thật đẹp trai.” Cô gái nhỏ khen người ta đặc biệt thành thật, đôi mắt của cô bé sáng lấp lánh, như hòn đá quý sáng long lanh.
“Cậu đẹp trai hơn hot boy nhà trẻ bọn tôi nhiều, cũng không ấu trĩ như cậu ta.”
Hotboy là một soái ca nhỏ mặc quần áo, luôn có một bản mặt, ra vẻ thành thục, nhưng dưới cái nhìn của cô bé đối phương thật sự quá ngây thơ.
Cậu bé trước mắt này thì khác, cậu bé cho người ta cảm giác rất đáng tin cậy.
“Tôi tên là Hứa Thu, cậu tên là gì?”
Ngôn Đông: …
Thật ầm ĩ, hình như ở lại đây là một sai lầm, dù sao đây là một quỷ hồn ầm ĩ.
“A, tôi nhớ ra rồi, lúc trước cậu từng xuất hiện trên quảng trường, cậu chính là bé trai chơi Rubik đúng không, cậu đúng là lợi hại.”
Người nào cũng sẽ sùng bái người lợi hại, đặc biệt là đứa bé hàng thật giá thật như Hứa Thu.
Tuy vì giáo dục gia đình, cô vẫn luôn được người khác khen là đứa bé thông minh, nhưng mà cô bé hiện giờ và sau này trưởng thành không giống nhau lắm.
“Cậu tên Johnson đúng không, tên này nghe rất thông minh. Tôi không biết chơi Rubik.”
Hứa Thu có chút ảo não: “Nhưng tôi biết làm thú bằng len chọc! Tôi còn biết đan găng tay.”
“Ngôn Đông.”
“Hả?”
“Tên của tôi là Ngôn Đông.” Không phải là Johnson gì đó kia.
“Ngôn Đông, tên này rất hợp với cậu.” Hứa Thu nói: “Tôi là Hứa Thu, không phải là gió thu cuốn hết lá vàng thu, là lễ hội mùa thu vàng, cuối thu mát mẻ khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.”
Quá ồn ào, quả nhiên là người không khác gì quỷ, không chỉ có cô bé nhân loại, cô bé thành quỷ cũng đáng ghét như vậy.
Cậu bé nói chuyện với cô bé, quả nhiên là một sai lầm.
Ngôn Đông muốn rời đi, Hứa Thu lập tức đi theo sau cậu bé.
“Cậu đi theo tôi làm gì?”
“Bởi vì cậu đẹp trai.”
Dù sao đang nằm mơ, hiếm khi mơ thấy cậu bé đẹp trai như vậy, đương nhiên là phải đi theo.
“Cậu đừng lo lắng cho tôi, tôi siêu cấp lợi hại.”
Ngôn Đông không lo lắng cho cô chút nào, sau đó dựa theo kế hoạch lúc trước, không do dự tiến vào xóm nghèo.
Muốn hiểu biết thế giới này, càng thêm hiểu biết nhân loại, thì phải đi thể nghiệm cuộc sống của những người khác nhau.
Cô bé quỷ ham sắc đẹp này, rõ ràng không nằm trong đối tượng cậu bé ưu tiên phân tích.
…
Cuộc sống ở xóm nghèo không được tốt, đối với cô bé quỷ thoạt nhìn khi còn sống sống khá tốt mà nói, cũng không phải ký ức tốt đẹp gì.
Nhưng mà sắc mặt cô bé này, từ đầu tới cuối đều rất bình thường.
Bình thường đến mức, Ngôn Đông đều cho rằng đối phương là đồng loại của mình.
Nhưng mà khi đối phương đối mặt với những thứ tốt đẹp, thì sẽ tràn ngập hứng thú, biểu hiện như người bình thường.
“Thứ này có vẻ ăn rất ngon.”
“Tôi rất muốn ăn, nhưng không có tiền.”
“Không phải là hôm qua có người muốn mời cậu ăn kem miễn phí sao?”
Gương mặt Hứa Thu lập tức nghiêm túc hơn, sau đó hạ giọng, thần bí nói:
“Tôi nói với cậu, thực ra chú kia là ác quỷ, cô bé chú đó dẫn theo bên cạnh cũng là ác quỷ. Nếu ăn đồ của bọn họ mà nói, cậu sẽ bị chuyển hóa ý thức, trở nên giống như bọn họ.”
Quả thực là nói linh tinh, không có logic.
Ngôn Đông: Uổng phí vừa rồi cậu bé nghiêm túc nghe cô nói chuyện, có thể là đầu bị lừa đá.
“Vậy lúc trước cậu nói bản thân cậu cũng là quỷ.”