Chương 448: Phiên ngoại – Bí mật của con thỏ tiên sinh 9
Hứa Thu vô cùng đắc ý: “Tôi không giống, tôi là người tốt biến thành quỷ tốt.”
Tất cả bạo lực đẫm máu trong khu ổ chuột, cũng như những hình ảnh lộn xộn có liên quan, đều tuân theo luật bảo vệ trẻ vị thành niên, tất cả đều được che mờ trước mặt Hứa Thu.
Đây là hệ thống bảo vệ cô bé.
Những âm thanh đó không phải âm thanh đứa bé có thể nghe, toàn bộ đều bị hệ thống che mờ.
Đi trên đường, chính là có che mờ cùng với tiếng rè rè, giống như tivi xảy ra trục trặc.
Nhưng mà cảnh trong mơ ấy mà, chính là nhiều vẻ nhiều màu như vậy, Hứa Thu là đứa bé chưa đến mười tuổi, cảm thấy đây là giấc mơ rất bình thường.
Nhưng mà cảnh trong mơ này hơi dài, mặt trời đều mọc lên rồi lặn xuống, cảnh tượng luôn cắt mãi, còn có cảm giác đói khát.
Nhưng mà cảm giác đói khát cũng không quá mãnh liệt, cô bé chỉ cảm thấy mình muốn ăn chút gì đó.
“Thật đói, thật đói, thật đói.”
Cô bé không ngừng nhắc mãi bên tai bé trai, sau đó khi đối phương không thể chịu đựng nổi thành công có được bát hoành thánh.
Hoàn thánh nhỏ trong mơ vừa thơm vừa ngon, nóng hổi còn có chút bỏng miệng.
Cô ăn hết cái này tới cái khác, một bát to bị cô ăn sạch, bụng nhỏ tròn trịa, váy rộng thùng thình đều không che được.
Ăn no thì muốn ngủ, Hứa Thu có vẻ đặc biệt ỷ lại vào người bạn này.
“Tôi muốn ngủ.”
“Vậy cậu ngủ ở đây đi.”
Ngôn Đông căn bản không muốn quản cô bé.
Nếu không phải bị cô bé ầm ĩ đến không còn cách nào, cậu bé căn bản không muốn tốn một xu lên người đối phương.
Càng đừng nói cực khổ chạy ra, chỉ vì kiếm giường cho cô bé ăn hàng này.
“Nhưng mà nơi này không có giường.”
Trẻ em không thể tùy tiện ngủ ở bên ngoài, phải ngủ ở nơi có phòng có giường mới nghỉ ngơi thật tốt.
“Ăn no đi ngủ mới có thể cao lên được, giấc ngủ rất quan trọng đối với đứa bé.”
“Cậu yên tâm đi, cậu không có phiền não này.”
Đều là quỷ nhỏ đã chết, căn bản không có khả năng lại cao thêm, hơn nữa bát hoàn thánh trên bàn đối phương ăn xong thì vẫn còn đầy bát.
Chủ tiệm vốn vô cùng khách sáo dùng ánh mắt không tán thành nhìn cậu bé, rõ ràng là cảm thấy cậu bé quá lãng phí lương thực.
Có thể là quán ăn được Hứa Thu khen ngợi, hương vị đương nhiên không giống bình thường, ông chủ người ta cũng có kiêu ngạo của mình.
“Con nít con nôi, không ăn thì đừng gọi.”
Hứa Thu vô cùng nghiêm túc giải thích: “Đã ăn rồi mà.”
Nhưng chủ quán không để ý tới cô bé.
Cô bé uể oải nói: “Chủ quán là người thường, người thường không nhìn thấy tôi.”
Cô bé nhìn trái nhìn phải, sau đó đi tới phía sau Ngôn Đông đứng dậy định thanh toán xong là chạy lấy người, giống như con gấu koala treo trên người cậu bé.
Quỷ hồn không có trọng lượng, khẽ bay bay, nhưng cô bé ở giữa quỷ hồn và nhân loại, nên khác.
Thật sự là ăn no lười vận động, nên tìm xe đẩy miễn phí thì hơn.
Cô thực sự rất nhẹ, ít nhất đối với Ngôn Đông mà nói, nhẹ đến mức như lông chim.
Nhưng mà khi Hứa Thu dựa vào, Ngôn Đông cảm thấy phần lưng của mình như có thêm trọng lượng, tuy chỉ rất nhẹ nhưng xác thực tồn tại.
Trong sách viết, Tử Thần có một chiếc cân tiểu ly làm bằng vàng, một bên cân tiểu ly là lông chim, bên còn lại đặt linh hồn của nhân loại.
Chỉ có linh hồn sạch sẽ, không phạm phải bất cứ tội ác gì, sẽ nhẹ như lông chim.
Nếu tội ác càng nhiều, thì sẽ càng nặng, chịu hình phạt cũng lớn hơn.
Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, Ngôn Đông không phát hiện, lực chú ý của cậu bé luôn không chịu khống chế bị Hứa Thu dời đi.
Sau đó vì đối phương “được một tấc lại muốn tiến thêm một thước”, khiến trong nhân sinh của cậu bé có một số chuyện không thể làm được.
Nếu Bạch Tuyết ở đây mà nói, nói không chừng sẽ kinh hãi đến mức rụng hai hàm răng nhỏ.
Cuộc sống ở xóm nghèo trôi qua rất nhanh, bởi vì nơi này tràn ngập bạo lực đẫm máu hắc ám xấu xa, sau khi biết được mặt xấu xí của nhân tính, Ngôn Đông định dẫn Hứa Thu đi.
Nhưng mà lúc này đám người sớm đã theo dõi hai người, vây quanh lấy hai “anh em” bọn họ.